Ta Ấm Ức Ngươi Càng Không Yên

Chương 19: Ngoại truyện



Kiếm Tôn Tạ Lan một đêm thành ma. Hắn g.i.ế.c Phiêu Miểu Tiên Tử, tắm m.á.u Kiếm Đảo rồi liền không biết tung tích. Hắn đột nhiên ngã xuống bụi trần, chịu sự khinh thường của muôn người, kẻ truy sát không đếm xuể.

Nhưng sau này, Thẩm Thiên Xuyên đã từng gặp Tạ Lan. Ở nơi thung lũng kia, lúc đó Tạ Lan đã mất hết tu vi, toàn thân đều là những vết sẹo xấu xí, chỉ có một khuôn mặt vẫn đẹp trai như nhiều năm trước. Thẩm Thiên Xuyên biết mẫu thân không muốn Tạ Lan chết. Mẫu thân nói sống mới chịu được nhiều khổ hơn. Nhưng hắn cũng không muốn tên khốn này làm dơ bẩn nơi thanh tịnh này.

Hắn định đuổi Tạ Lan đi, nhưng lại nghe thấy Tạ Lan gọi hắn, giọng nói khẽ run:

“Ngươi đã gặp mẫu thân ngươi chưa? Ta tìm nàng rất lâu rồi, nhưng dường như ta đã đánh mất nàng rồi.”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Câu nói như lời tự thở than, tự vấn lòng mình.

Thẩm Thiên Xuyên không trả lời, chỉ lạnh lùng đuổi Tạ Lan đi. Thế nhưng, Tạ Lan vẫn ngoan cố không chịu rời khỏi. Hắn cứ khăng khăng rằng Thẩm Húc sẽ quay trở về.

Đây vốn dĩ là nhà của bọn họ. Nếu không muốn đi, vậy thì ở lại mà chịu.

Thẩm Thiên Xuyên truyền tin tức về việc Tạ Lan đang ẩn náu gần đây ra ngoài. Trong lòng, hắn chỉ cười lạnh.

Thẩm Thiên Xuyên không thể không nghĩ tới lời mẫu thân từng nói:

“Tạ Lan là kẻ ích kỷ. Cả đời hắn chẳng bao giờ hiểu thế nào là yêu.”

Nhưng nhớ đến trong yêu tộc còn có một người họ Tạ khác, Thẩm Thiên Xuyên lại nhức đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Họ Tạ đúng là chẳng có một ai bình thường.

Ngày Tạ Cửu Chi bị áp giải đến, hắn hoàn toàn mất hồn. Thanh kiếm gỗ mà hắn từng nâng niu nhất cũng đã gãy đôi, mà hắn lại chẳng buồn quan tâm.

Về sau, Thẩm Thiên Xuyên mới biết được một phần sự thật. Nhìn Tạ Cửu Chi, hắn cảm thấy người này vừa đáng thương, vừa đáng trách.

“Đáng đời. Ai bảo ngươi tự mình ngu muội, lại không biết nhìn người?”

Con đường tu hành của Tạ Cửu Chi đến đây đã chấm dứt. Nhưng mẫu thân lại bảo như vậy cũng tốt.

“Tạ Cửu Chi làm một người bình thường cũng không tệ. Hắn ghét ma, nhưng phụ thân lại là bán ma. Trong m.á.u của hắn, vốn đã chảy dòng m.á.u của ma. Hắn không thể vượt qua ải này được.”

Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Xuyên khẽ bĩu môi: “Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến một bán yêu như ta?”

Hắn xoay người rời đi, lòng thầm nhủ phải sớm quay về. Một lát nữa, hắn còn phải gọi video với mẫu thân, cái gọi là video xuyên không đó.

Mẫu thân từng nói, chỉ khi nào hắn hoàn toàn không bị huyết mạch yêu tộc ảnh hưởng, bà ấy sẽ đón hắn về sống cùng. Giờ đây, bà ấy đã rất giàu, nghe nói là được hệ thống bồi thường.

“Hệ thống đúng là một hệ thống tốt.” Thẩm Thiên Xuyên lẩm bẩm, lại khẽ cảm khái: “Nhưng mà hơi chậm. Hay là tối nay khỏi ngủ, đi đánh thêm một trận nữa? Phải sớm ngày đoàn tụ cùng tỷ tỷ và mẫu thân mới được.”

Nghĩ là làm, hắn lập tức rời đi mà chẳng buồn suy nghĩ gì thêm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com