Tần Vũ Niết nghe xong, trái tim bỗng chốc nhảy loạn, nàng khựng chân lại, vẻ mặt khó tả: "..."
Chà, vị Thôi Phán Quan này có tự biết bản thân đáng sợ không nhỉ? Hay đây là một loại kỳ thú nào đó?
Chứ lần nào y cũng dọa người ta kinh hồn bạt vía.
Thôi Phán Quan vừa nghe tiếng động, ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Tần Vũ Niết đã bước ra khỏi thiên thính từ lúc nào không hay. Chỉ là sắc mặt nàng có vẻ không được tốt, hơi tái nhợt.
Chẳng lẽ lại bị Diêm Vương gia nói lời gì tổn thương?
Gà Mái Leo Núi
Ai dà...
Diêm Vương gia đây quả thực thiếu kinh nghiệm yêu đương. Nữ nhân là để dỗ dành, ngài ấy có hiểu không?
Cả một bàn đồ ăn mà làm nàng uất ức như vậy, sau này nàng còn dám mang tới nữa không đây?
Thôi Phán Quan thu điện thoại, thong thả bước tới. Khóe miệng muốn nhếch lên một nụ cười nhưng nghĩ lại, mình cười lên trông không mấy dễ coi, thế là lại thôi.
Vị Phán Quan này giữ vẻ uy nghi, lướt mắt nhìn hộp tâm ý trên tay Tần Vũ Niết, rồi cất lời hỏi:
"Tần cô nương, đã định cáo lui rồi ư?"
Tần Vũ Niết gượng cười:
"Vâng."
Thôi Phán Quan hắng giọng, bắt đầu thuyết giảng:
"Diêm Vương gia bận rộn suốt ngày, lại ít khi tiếp xúc với nữ nhân nên chắc không biết cách cư xử sao cho đúng mực. Nếu lỡ có đôi lúc nói chuyện hơi thẳng, mong cô nương đừng vì thế mà ngừng mang đồ ăn tới."
Tần Vũ Niết nghe xong, mặt đầy dấu hỏi:
"???"
Sao nghe cứ thấy sai sai vậy trời?
Nàng lên tiếng đính chính:
"Ta đâu có nói sẽ không mang đồ ăn tới nữa? Vả lại, Diêm Vương gia đối xử với ta rất tốt, chưa từng nói nặng lời với ta đâu."
Thôi Phán Quan khẽ thở phào, tiếp tục lời:
"Vậy thì tốt quá. Thực ra, Diêm Vương gia chỉ là người nghiêm túc một chút thôi. Nhưng ngài ấy, dù là trong công việc hay đối đãi với cấp dưới, đều rất tận tâm và năng lực thì khỏi cần bàn cãi."
Tần Vũ Niết nghe vậy, càng thấy điều gì đó bất thường. Nghiêm túc ư? So với Thôi Phán Quan thì chắc gì Diêm Vương gia đã nghiêm cẩn hơn đây?
Nhưng mà, phải công nhận rằng Diêm Vương gia đúng là rất chăm chỉ trong công việc, đối xử với nàng cũng không tệ lắm.
Nàng gật đầu đồng tình.
Thôi Phán Quan thấy nàng gật đầu thì định nở một nụ cười nhưng rồi nhanh chóng thu lại, thành ra nét mặt méo mó kỳ quặc, nhìn vừa buồn cười vừa khó hiểu:
"Không hiểu lầm là tốt rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Vũ Niết khẽ nhích chân lùi lại một bước nhỏ, tựa như tiểu miêu nhút nhát, rồi vội vã nói:
"Thôi Phán Quan, Diêm Vương gia dặn ta về sớm, gần đây Quỷ Môn sắp mở, nơi giao giới không được an toàn."
Thôi Phán Quan lập tức đáp:
"Vậy thì mau đi đi, đừng chần chừ nữa."
Tần Vũ Niết vội vã chạy nhanh ra ngoài, dáng vẻ nhỏ nhắn biến mất sau cánh cửa.
Nhìn bóng dáng nàng, Thôi Phán Quan lặng lẽ mở nhóm chat, trong lòng cảm thán:
"Nếu không có ta, e rằng Diêm Vương gia này sớm chẳng còn Diêm Vương phi mà hầu hạ rồi."
Phạm Vô Cữu: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đầu Trâu: "Kể nhanh, cụ thể thế nào?"
Thôi Phán Quan: "Tôi vừa canh ngoài thiên thính thì thấy Tần cô nương sắc mặt tái nhợt đi ra, trông như vừa bị Diêm Vương gia 'giáo huấn' một trận. May mà tôi phản ứng nhanh, kịp thời giải thích mấy câu tử tế giúp Diêm Vương gia. Cuối cùng, Tần cô nương mới chịu đồng ý tiếp tục mang đồ ăn đến sau này."
Mặt Ngựa:
"!!!"
Mặt Ngựa (đầy bi thương):
"Không ngờ Diêm Vương gia lại là loại người như thế. Nếu mất đi cô Diêm Vương phi này, sau này ngài ấy muốn tìm lại một người như vậy e là khó khăn lắm!"
Tạ Tất An:
"???"
"Tôi vừa nhận được lệnh khẩn cấp từ Diêm Vương gia, bảo đưa Tần cô nương về nhà."
Đầu Trâu:
"Thật là Diêm Vương gia sai cậu làm?"
Tạ Tất An:
"Thề luôn, không dối người già, không lừa trẻ nhỏ."
Phạm Vô Cữu:
"Là thật đó. Tôi với Lão Bạch đang đi câu hồn thì nhận được thông báo khẩn. Lão Bạch còn phi ngay về trước."
Mặt Ngựa lúc này cảm thấy mình đã bị lừa đau đớn:
"... Vậy rốt cuộc ai nói thật?"
Đúng lúc này, Tần Vũ Niết vừa chạy tới cửa thì thấy Tạ Tất An đang đứng đợi. Cô kinh ngạc gọi:
"Thất gia? Sao huynh lại ở đây?"