Nói xong, nàng lại cảm thán, nụ cười pha chút bất lực:
"Song, tuy nhìn bề ngoài là vậy, song những hàng dài kia cũng chỉ là tiếng vang hão, lợi nhuận thực tế chẳng đáng là bao. Mọi người đến đây dùng bữa cũng chỉ để sống tạm qua ngày, thu nhập của ta thoạt trông có vẻ nhiều nhưng vừa kiếm được chút tiền lại phải lập tức gửi cho bà nội để thanh toán khoản tiền mua vị đầu thai rồi. Nên suy cho cùng, trong khoảng thời gian này, tiền bạc vừa vào tay đã lập tức bị tiêu sạch."
Giám đốc Dương cười vang ha hả, ánh mắt sáng ngời:
"Tiền bạc mà, có chi tất sẽ có thu. Chi tiêu càng nhiều, thu hoạch càng lớn. Nói thật, ta cũng đang có ý định đặt một 'đơn lớn' cho gia quyến. Khi nào nàng xong xuôi, chúng ta bàn bạc thêm nhé."
Tần Vũ Niết mừng rỡ, vội vàng gật đầu lia lịa:
"Quá tốt rồi, ta sẽ chờ Giám đốc chiếu cố tiểu điếm này của ta."
Giám đốc Dương bật cười sảng khoái, quay sang dặn dò nhân viên quầy:
"Tiểu Vương, phải nhớ chăm sóc Bà chủ Tần thật chu đáo cho ta đấy."
Nhân viên quầy lễ phép đáp:
"Xin Giám đốc cứ yên lòng."
Sau đó, Giám đốc Dương quay lại, giọng điệu thân thiết:
"Lão bản Tần, nàng cứ tự nhiên làm việc của mình. Nếu cần chi, cứ gọi ta một tiếng."
Tần Vũ Niết cười rạng rỡ, vừa khách sáo vừa hóm hỉnh:
"Vậy nếu ta thực sự có điều mạo phạm, mong Giám đốc chớ trách tội ta nhé."
Giám đốc Dương phẩy tay, làm bộ nghiêm nghị:
"Sao lại trách cứ được? Ta chờ nàng đó."
Nói rồi ông bước sang một bên, nhường chỗ cho nàng làm việc.
Tần Vũ Niết mỉm cười, đặt chiếc thùng giấy lên quầy giao dịch. Từng xấp Minh tệ được nàng cẩn thận lấy ra, xếp ngay ngắn chỉnh tề. Nàng quay sang nhân viên quầy, nhẹ nhàng nói:
"Phiền vị cô nương đây, giúp ta gửi toàn bộ số tiền này vào tài khoản."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Vương, nhân viên ngân hàng, thao tác rất nhanh gọn. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ tiền đã được gửi vào tài khoản của nàng, mọi thứ hoàn thành gọn ghẽ.
Tần Vũ Niết nhìn con số hiển thị trong sổ tiết kiệm, lòng không khỏi dấy lên niềm hân hoan. Tổng cộng, sau khi đã trừ đi khoản tiền chuẩn bị lo liệu cho việc đầu thai của bà nội, trong tài khoản nàng vẫn còn dư hàng trăm ngàn Minh tệ. Nếu quy đổi sang Nhân dân tệ ở dương gian, cũng tương đương vài triệu.
Tần Vũ Niết trầm ngâm suy tính, không rõ có nên dùng số tiền này sắm một phủ đệ nhỏ chốn nhân gian hay trước hết mở một tiệm buôn dưới Âm Phủ. Sắm nhà ở dương thế tuy ổn định, song nếu muốn làm ăn lâu dài, chi bằng thuê một mặt bằng dưới Địa Phủ để thử nghiệm trước. Việc mua nhà hay cửa tiệm ở đó chắc chắn nằm ngoài khả năng hiện tại của nàng, nhưng thuê mướn thì hoàn toàn khả thi.
Khi nàng còn đang chìm trong những toan tính, Tiểu Vương – người vừa xử lý giao dịch – tò mò hỏi:
"Bà chủ Tần, ta nghe nói quầy cơm của cô có thứ gọi là 'Đại Đưa Nghiệp Vụ' chăng? Mấy ngày nay khách hàng bàn tán nhiều lắm, nhưng ta chỉ nghe loáng thoáng chứ chưa tường tận. Có thể giải thích thêm đôi chút được không? Ta thực sự tò mò."
Tần Vũ Niết nghe Tiểu Vương hỏi han, liền không chần chừ mà tận tình giải thích tường tận về dịch vụ Đại Đưa. Từ cách thức hoạt động, lợi ích mang lại cho đến mức giá vô cùng phải chăng, nàng nói kỹ càng như đang thuyết trình một dự án lớn.
Gà Mái Leo Núi
Tiểu Vương càng nghe, mắt càng sáng lên. Là một nhân viên ngân hàng ở Địa Phủ, thu nhập của nàng ta tuy ổn định nhưng cũng không quá cao, đặc biệt là sau khi bị trừ thuế. Thế nhưng, nhờ gia đình trên dương gian thường xuyên đốt Minh tệ xuống, đời sống của Tiểu Vương vẫn thoải mái.
Tiểu Vương thở dài, bằng giọng đùa cợt nhưng chua chát:
"Âm Phủ cái gì cũng tốt, duy chỉ có khoản thuế là quá nặng. Càng nhận được nhiều tiền, càng bị đ.á.n.h thuế mạnh tay. Chắc bởi những khoản này không phải do tự mình kiếm ra, nên bề trên mới thẳng tay 'cắt cổ' đến vậy."
Tiểu Vương sau khi nghe Tần Vũ Niết giải thích về dịch vụ "Đại Đưa Nghiệp Vụ" liền thấy dịch vụ này quả thực hữu ích. Nàng nghĩ bụng: [Đã lâu ta không báo mộng cho gia quyến, bởi số lần báo mộng ta được phép dùng đã hết từ năm ngoái. Nếu nhờ cậy dịch vụ này, e rằng sẽ giải quyết được không ít vấn đề.]
Tiểu Vương nhìn Tần Vũ Niết với ánh mắt đầy hào hứng:
"Bà chủ Tần, dịch vụ này quả thực rất thiết thực mà giá cả lại hợp lý. Hay là cô để lại thông tin liên lạc đi. Tối nay tan làm ta sẽ nhắn cô để đặt thử một đơn hàng."
Người đồng nghiệp bên cạnh Tiểu Vương, nãy giờ vẫn ngồi nghe trộm, cũng không chịu kém cạnh, vội vàng chen vào:
"Bà chủ Tần, tiện thể cho ta xin một cái liên hệ nữa nhé. Biết đâu mai mốt ta cũng cần dùng tới."
Tần Vũ Niết vui vẻ cười, nhanh chóng mở ứng dụng, đưa mã QR của mình ra:
"Được thôi! Các vị cứ quét mã này. Thêm bạn xong nhắn tin là ta sẽ hỗ trợ ngay."
Hai nhân viên ngân hàng, không hề chần chừ, lập tức rút vật dụng liên lạc ra, lần lượt thêm thông tin của Tần Vũ Niết. Sau khi nàng chắc chắn cả hai đã lưu trữ thông tin, nàng mới hài lòng rời khỏi Ngân hàng Địa Phủ, chiếc thùng giấy lúc này đã trống không.
Vừa đi, nàng vừa cảm thán:
[Chỉ là đi gửi tiền thôi, nào ngờ lại kiếm thêm được vài khách hàng tiềm năng. Quả đúng là cơ duyên làm ăn buôn bán, phát đạt đến không thể lường trước được.]