Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 144: Đáng sợ không phải vẻ ngoài, mà là tâm địa (2)



Nhưng ngay cả như vậy, nếu biết cố gắng, làm thêm việc lặt vặt, thì việc trả phí trọ hay chi phí linh tinh khác ở Địa Phủ vẫn không đến mức khó khăn.

Như những quỷ hồn thường xuyên đến quầy cơm hộp của nàng. Một hộp cơm ngon lành ở đây chỉ có giá mười hai Minh tệ, ăn mỗi ngày một hộp, cả tháng cũng chỉ tốn khoảng ba trăm sáu mươi Minh tệ. Tính thêm sáu trăm Minh tệ tiền trọ, cộng thêm vài chi phí hương khói linh tinh, tổng cộng cũng chỉ khoảng một nghìn Minh tệ một tháng.

Nàng nhớ lại lời Tất Lạc từng nói: Trong Địa Phủ, nếu chăm chỉ đảm đương những công việc thường nhật như tuần tra, ghi chép hay sắp xếp hồ sơ, mỗi tháng có thể kiếm được hai đến ba ngàn Minh tệ. Còn nếu làm việc qua loa, kiểu "ba ngày đ.á.n.h cá, hai ngày phơi lưới" thì cũng có thể kiếm được vài trăm Minh tệ.

Chỉ cần không lười biếng đến mức chẳng làm gì, lại chẳng phải phụ thuộc hoàn toàn vào hương hỏa từ người thân, quỷ hồn ở đây vẫn có thể sống yên ổn. Tích góp một chút, hợp đơn gửi chung với đồng hữu khác, chi phí cũng không còn là gánh nặng quá lớn.

Nghĩ tới đây, Tần Vũ Niết mỉm cười. Nàng không bận tâm thêm về con quỷ vừa rồi, tiếp tục tập trung vào công việc, nhận tiền và ghi chép thông tin cho từng thượng khách.

Chẳng rõ từ lúc nào, hai vị Quỷ sai tuần tra đã lặng lẽ rời đi. Dãy hàng dài trước quầy của nàng vẫn cứ thế kéo dài, càng lúc càng đông đúc.

Danh tiếng về dịch vụ "gửi thư thần tốc" của Tần Vũ Niết đã lan truyền khắp chốn. Chỉ trong vỏn vẹn hai ngày, hầu như mọi quỷ hồn trong khu vực này đều đã biết đến tên nàng. Từ những quỷ có chút tiền nhàn rỗi đến những kẻ chỉ đủ ăn ngày một, ai nấy đều ghé qua để thử vận may hoặc hỏi thăm.

Dường như công việc kinh doanh nhỏ bé của nàng đang dần trở thành tâm điểm của cả Địa Phủ.

Tin đồn lan xa, khiến số lượng quỷ đến xếp hàng ngày một tăng. Mặc dù không ít kẻ vẫn còn bán tín bán nghi nhưng chẳng ai có thể ngó lơ trước cơ hội được gửi tin cho người thân.

Thỉnh thoảng, Tần Vũ Niết lại ngẩng đầu lên để thư giãn gân cốt đôi chút. Cổ và vai nàng đã mỏi nhừ vì phải ngồi ghi chép suốt cả buổi. Khi ngước nhìn lên, ánh mắt nàng vô tình dừng lại ở một gương mặt quen thuộc. Đó chính là một trong hai huynh đệ nhà họ Tiền – vị thượng khách đã hào phóng tặng nàng hai vạn Minh tệ cách đây không lâu.

Tiền Đại nhận ra ánh mắt của nàng, liền vui vẻ vẫy tay chào hỏi, dẫu khoảng cách khá xa nên chỉ có thể dùng cử chỉ thay lời.

Tần Vũ Niết đáp lại bằng một nụ cười tươi.

Khi đến lượt hai huynh đệ họ Tiền, Tiền Đại không nhiều lời, đặt thẳng mười vạn Minh tệ lên bàn. Sau đó, y nhỏ giọng thỉnh cầu nàng:

"Tần cô nương, đây là tiền đặt cọc. Lát nữa, khi nào cô xong việc, liệu có thể dành chút thời gian để ta được đàm luận riêng một chút không?"

Tần Vũ Niết khẽ gật đầu:

"Dĩ nhiên là được. Chẳng hay chú muốn đặt một đơn hàng đặc biệt?"

Tiền Đại thoáng ngượng ngùng, nụ cười hơi gượng gạo:

"Đúng thế. Nhưng không tiện nói ở đây, chỗ này đông người quá. Lát nữa phiền cô ghé qua, ta sẽ giải thích kỹ càng hơn."

"Được rồi, chú cứ cho ta địa chỉ, xong xuôi công việc ta sẽ tìm đến."

Tiền Đại để lại địa chỉ rồi khẩn trương rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phải mất thêm hai canh giờ nữa Tần Vũ Niết mới kết thúc công việc.

Nàng cẩn thận gom hết số Minh tệ và sổ sách ghi chép, xếp gọn vào túi. Trước khi đi, nàng quay sang dặn Lâm Tùy:

"Lâm Tùy, ta có chút việc phải đi gặp một khách hàng, lát nữa sẽ quay lại."

Lâm Tùy lúc này vẫn đang bận rộn với đám đông còn chưa tan. Nghe vậy, hắn gật đầu:

"Được rồi, bà chủ cứ đi đi, ở đây để ta trông coi."

Theo địa chỉ Tiền Đại cung cấp, Tần Vũ Niết tìm đến một khu biệt phủ tọa lạc khá xa. Nơi này không cùng khu vực với tên quả nho quái – tức quỷ phú nhị đại Lý Minh mà nàng vô tình lãng quên trước đó.

Khu biệt phủ này trông vô cùng cao cấp và tĩnh mịch, là nơi chỉ những quỷ hồn có chút danh tiếng hoặc tài sản mới dám chọn làm chốn an dưỡng.

Vừa bấm chuông, cửa đã mở. Tiền Đại như thể đã đứng chờ sẵn, nhanh nhẹn ra đón:

"Tần cô nương, cô tới rồi!"

Sự nhiệt tình của y khiến Tần Vũ Niết cũng vui vẻ, nàng cúi đầu chào:

"Chú Tiền, đa tạ đã đợi ta."

Vừa bước vào biệt phủ, nàng đã thẳng thắn hỏi:

"Vậy chú muốn ta giúp chuyển vật phẩm gì về cho người thân? Đơn hàng đặc biệt này có điều gì cần dặn dò riêng không?"

Nghe nàng hỏi, sắc mặt Tiền Đại thoáng chốc trầm xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ lo âu.

"Gần đây ta nghe ngóng được tin tức, dường như gia quyến ta đang gặp chuyện chẳng lành..."

Nói đến đây, giọng hắn ta nhỏ dần, như thể đang cân nhắc từng lời. Sự trầm mặc ấy làm không khí trong căn biệt phủ vốn tĩnh mịch lại càng thêm phần kỳ bí.

Tần Vũ Niết ngồi xuống, giữ nguyên vẻ bình thản nhưng ánh mắt đầy chăm chú, nàng nhẹ giọng khích lệ:

Gà Mái Leo Núi

"Chú cứ nói rõ, để ta biết phải làm gì cho tốt. Nếu là chuyện cần gấp, ta sẽ cố hết sức giúp đỡ."

Tiền Đại gật đầu, như thể đã quyết tâm, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện.