Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 184:



Lão nhân càng nóng lòng muốn xông vào giải cứu nữ nhi nhưng Tần Vũ Niết đã kịp thời kéo lão lại, khẽ trấn an:

"Cứ để Mạnh tỷ ra tay giải quyết."

Mạnh Bà không mảy may để ý đến hành động của hai người, bởi vì lúc này bà đang đứng trước cửa, tung một cước mạnh mẽ khiến cánh cửa bật tung.

Rầm!

Lưu ca, kẻ góa vợ đó, thấy cánh cửa bị đá văng, lập tức bật phắt dậy, quát ầm lên:

"Ai đó? Kẻ nào dám đá cửa của lão tử! Ngươi có biết lão tử là ai không?"

Mạnh Bà đứng vững vàng như một ngọn Thái Sơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lưu ca, khóe môi khẽ nhếch, ngữ điệu bình thản nhưng lại ẩn chứa sự kiêu ngạo khó tả:

"Là ta đá."

Lưu ca nhìn thấy Mạnh Bà đứng chắn ngay lối cửa, toàn thân hắn như bị đóng đinh tại chỗ, lời c.h.ử.i bới định thốt ra lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Mặt hắn cứng đờ, không tài nào nói nên lời.

Trong phòng, những quỷ chúng còn lại chỉ biết đứng nhìn ngơ ngác, không ai thấy rõ người đứng ngoài cửa là ai. Nhưng thấy Lưu ca bỗng nhiên câm nín, một con quỷ đứng dậy, ánh mắt đầy tò mò hỏi:

"Lưu ca, ai vậy? Dám đá cửa ngươi, quả là gan hùm mật gấu. Lão tử phải dạy cho hắn một trận mới được, để hắn biết có những người không phải ai cũng trêu chọc được..."

Tuy nhiên, Lưu ca nhanh chóng nhận ra tình thế đã không ổn, vội vàng đưa tay che miệng tên đồng bọn, lo lắng rằng hắn sẽ gây nên họa lớn. Nếu quỷ chúng có thể đổ mồ hôi, chắc lúc này chúng đã ướt đẫm toàn thân. Lưu ca cười gượng gạo, vội vàng lấy lòng:

"Mạnh Bà, người... người sao lại hạ giá quang lâm nơi này?"

Tên quỷ bị che miệng chỉ còn biết trừng mắt nhìn Mạnh Bà, gương mặt hắn ta tràn ngập hoảng sợ, cơ thể run rẩy không ngừng, phát ra những âm thanh ú ớ lắp bắp như muốn nói điều gì đó nhưng chẳng tài nào thốt nên lời.

Mạnh Bà khẽ cười lạnh lùng, giọng điệu đầy vẻ trào phúng:

"Nếu ta không đến, e rằng các ngươi vẫn còn không nhận ra thân phận mình, lại dám kiêu căng ngạo mạn đến nhường này."

Nói xong, ánh mắt nàng liếc sang một quỷ hồn khác, đôi mắt sắc bén như dao, khí thế bao trùm cả căn phòng:

"Không phải các ngươi muốn đ.á.n.h ta sao? Đến đây, thử xem."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Con quỷ kia tái mặt, vội vã lắc đầu lia lịa, tay không ngừng vỗ vào đồng bọn, ý bảo hắn mau buông tay.

Lúc này, Lưu gã góa vợ như bừng tỉnh từ trong cơn mơ, nhận ra mình vẫn đang che miệng đồng bọn, vội vã buông tay ra. Sau đó, hắn liền nở một nụ cười gượng gạo, vẻ mặt đầy sợ hãi và cung kính:

"Mạnh Bà, ngài chớ hiểu lầm, bọn ta thật sự không có ý mạo phạm ngài đâu."

Mạnh Bà chỉ khẽ cười lạnh, ánh mắt lướt qua hắn đầy ẩn ý, giọng nói thong thả:

"Không phải sao? Thế mà mới nãy các ngươi nói năng vui vẻ lắm, mắng ta thì mắng rất nhiệt tình. Nếu đã thế, sao không mắng xong, trực tiếp động thủ luôn đi?"

Mạnh Bà không nhanh không chậm, giọng điệu tùy ý:

"Các ngươi cứ cùng lên đi, đừng để người ta tưởng ta đang lấy thế h.i.ế.p người."

Gà Mái Leo Núi

Hai con quỷ nhìn nhau, rồi lại ngượng ngùng cúi gằm xuống đất, chẳng ai dám nhúc nhích.

Bọn họ làm sao dám động thủ chứ? Thứ nhất, chẳng biết có thắng được không, mà dù có thắng thì bọn họ cũng chẳng dám manh động.

Nhưng ngay lúc này, Mạnh Bà bỗng nhiên hỏi một câu, giọng điệu lạnh lùng:

"Lưu Khiêu là ai?"

Con quỷ kia lập tức quay sang nhìn Lưu gã góa vợ, còn Lưu Khiêu thì run lên một chút, mặt mày không còn vẻ kiêu ngạo như lúc trước. Hắn cúi đầu, giọng nhỏ lại:

"Ta... ta là."

Mạnh Bà liếc qua hắn một cái, nhìn dáng người không cao lắm, chừng một trượng bảy, thân hình cũng bình thường, không mập không gầy, hơi có chút đen, trên mặt còn có một nốt ruồi lớn.

Mạnh Bà không nhịn được, giễu cợt:

"À thì ra ngươi là kẻ chỉ dám đ.á.n.h những nữ nhân yếu đuối."

Lúc trước, Lưu Khiêu còn vì Mạnh Bà có địa vị cao trong Địa Phủ mà không dám manh động, nhưng câu nói này của Mạnh Bà như một mũi tên trúng huyệt, làm cho hắn nổi giận. Mặt hắn vặn vẹo trong nháy mắt, cơ thể căng cứng như bị một lực vô hình đè nén. Cùng với những cử động đó, nốt ruồi trên mặt hắn cũng rung lên theo. Hai tay siết chặt thành quyền, rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng.