Tần Vũ Niết vừa mới còn thắc mắc tại sao Mạnh Bà lại gắn một lá bùa lên đỉnh đầu Lưu Khiêu. Ban đầu, nàng nghĩ đó chỉ là một loại hình phạt vật lý, để làm hắn đau đớn mà chừa cái thói ngang ngược.
Nhưng không, sự thật lại thâm sâu và đáng sợ hơn nhiều.
Hóa ra, lá bùa kia không chỉ để gây tổn thương về thể xác, mà mục đích chính là để giữ cho Nguyên thần Lưu Khiêu luôn trong trạng thái minh mẫn tột độ. Mạnh Bà muốn hắn phải trải nghiệm rõ ràng, từng giây từng phút, cái sự kinh hoàng mà bát canh kia mang lại. Loại áp lực tâm lý lặp đi lặp lại ấy, thậm chí còn khủng khiếp hơn cả nỗi đau thể xác đơn thuần.
Tần Vũ Niết chợt nhớ lại hình ảnh Lưu Khiêu lúc nàng mới bước vào căn phòng. Khi đó, hắn đã yếu đến mức nằm bẹp dí, run rẩy không thành lời. Phải chăng, đó chính là khi hắn vừa tỉnh lại từ sự giày vò kinh khủng do bát canh trước mang đến?
Và giờ đây, trước khi kịp hoàn hồn, hắn lại bị rót tiếp một bát nữa...
Nếu đúng như vậy, Tần Vũ Niết không khỏi rùng mình. Nàng hoàn toàn hiểu tại sao Lưu Khiêu lại sụp đổ nhanh đến thế.
Uống canh, hôn mê.
Bị lôi điện từ lá bùa đ.á.n.h thức.
Rồi lại uống tiếp, rồi lại ngất, rồi lại tỉnh.
Chu kỳ khủng khiếp ấy, e rằng dù là kẻ sắt đá cũng chẳng thể kiên trì quá lâu.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, chỉ một lát sau, dưới sự "kích thích" của lôi điện, Lưu Khiêu lại tỉnh.
Vừa mở mắt, việc đầu tiên hắn làm không phải là phản kháng, mà là rối rít xin tha:
"Mạnh Bà, ta sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi! Xin bà tha cho ta."
Hắn quỳ rạp xuống, toàn thân run rẩy, cố gắng trườn đi như một con cá vừa bị ném lên bờ. Tuy nhiên, sức lực của hắn rõ ràng đã cạn kiệt. Cơn sét đ.á.n.h vừa rồi không chỉ làm cơ thể hắn đau nhức mà còn khiến hắn chẳng thể điều khiển được đôi chân của mình.
Tần Vũ Niết đứng bên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt hoảng loạn của Lưu Khiêu. Trong đáy mắt hắn là nỗi kinh hoàng tuyệt đối. Nàng chợt nhận ra vì sao gã quỷ bên cạnh bàn lại co rúm như vậy.
Ai mà không sợ hãi cho được, khi tận mắt chứng kiến kẻ vừa mới hùng hổ tiệc tùng cùng mình giờ lại bị tra tấn đến mức như thế.
"Làm vậy thì ai mà không sợ hãi cho được."
Tần Vũ Niết âm thầm lẩm bẩm. Nàng liếc sang Mạnh Bà, người vẫn đang ung dung nở nụ cười rạng rỡ, mà lòng không khỏi phức tạp.
Thật không ngờ, đằng sau dung mạo mỹ miều ấy, Mạnh Bà lại có một thủ đoạn tàn khốc đến nhường này.
Gà Mái Leo Núi
Bất giác, nàng nhớ lại những lời Mạnh Bà nói trước khi rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Kẻ trước hắn, đến giờ vẫn chưa dời giường đâu."
Thì ra, Mạnh Bà không hề nói đùa. Nụ cười của Mạnh Bà khi đó, hóa ra là do phấn khích vì tìm được "đối tượng mới" để mua vui.
Tần Vũ Niết quay lại nhìn Lưu Khiêu, kẻ giờ đây chỉ cần thấy bóng dáng Mạnh Bà thấp thoáng liền co rúm lại như tôm gặp chảo nóng. Trong lòng nàng không hề có chút đồng tình nào, ngược lại, nàng chỉ lo lắng nếu hắn xảy ra chuyện gì, có thể sẽ liên lụy khiến Mạnh Bà phải chịu xử phạt.
Rốt cuộc, Mạnh Bà làm vậy là để giúp nàng. Nếu nàng ấy phải chịu bất cứ hậu quả nào vì chuyện này, nàng chắc chắn sẽ rất ân hận.
Nghĩ vậy, Tần Vũ Niết vội bước lên kéo tay Mạnh Bà lại, rồi quay sang chỉ tay vào Lưu Khiêu đang nằm sõng soài trên đất:
"Mạnh tỷ, chuyện này liệu có làm ảnh hưởng gì đến tỷ không?"
Nghe nàng hỏi, Mạnh Bà thoáng chút ngơ ngác nhưng ngay sau đó liền hiểu ý. Nàng bật cười nhẹ, đáp:
"A? Không đâu, ta đã báo cáo trước rồi mà."
Tần Vũ Niết thở phào nhẹ nhõm."Báo cáo rồi" – chỉ cần không liên lụy đến Mạnh Bà là tốt rồi.
Lúc này, lão nhân gia vừa bước vào theo sau Tần Vũ Niết đã nhìn thấy bộ dạng t.h.ả.m thương của Lưu Khiêu. Thay vì thương hại, lão lại vô cùng hả hê. Khuôn mặt già nua ánh lên nét khoái trá đến mức có phần vặn vẹo.
Lão cười lớn, cất tiếng cười đắc ý, như thể trút được nỗi ưu phiền tích tụ ngàn năm:
"Lưu Khiêu, ngươi cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha..."
Nằm bệt dưới đất, Lưu Khiêu ngẩng đầu lên. Đôi mắt lờ đờ vì sợ hãi chợt lóe lên tia hiểu rõ. Hắn bỗng nhiên thông suốt mọi chuyện.
"Hèn chi! Sao Mạnh Bà lại bất ngờ tìm đến ta xử lý... Thì ra là do ông."
Vị lão nhân kia không hề nao núng, lập tức đáp lại, giọng điệu ngập tràn căm phẫn:
"Đúng, chính là ta! Con gái ta bị ngươi đ.á.n.h cho toàn thân không còn chỗ nào nguyên vẹn. Cũng vì ngươi, giờ đây chỉ cần nhìn thấy bóng dáng ngươi là nó đã kinh hồn bạt vía, phải mất rất lâu mới lấy lại được bình tĩnh."
Lưu Khiêu không hề chịu thua, giọng vẫn giữ nguyên sự phẫn nộ:
"Nàng ta là thê tử của ta. Ta muốn làm gì với thê tử của mình thì đó là gia sự của chúng ta, ông không có quyền xen vào."
Nghe vậy, lão nhân lập tức biến sắc, vẻ mặt vặn vẹo vì bất mãn:
"Thê tử cái gì? Vợ của ngươi? Ta đã đồng ý bao giờ?"