Tần Vũ Niết nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của tiểu bạch hồ, không nhịn được mà cười thành tiếng. Làm sao lại có một sinh vật đáng yêu đến nhường này!
Nàng ôm nó vào lòng, áp mặt vào thân hình mềm mại, ấm áp. Giọng nói bỗng nhiên trở nên ngọt ngào đến tan chảy, chẳng khác nào đang dỗ dành ý trung nhân:
"Được rồi, được rồi, là ta sai. Tiểu Bạch, cầu xin ngươi tha thứ cho ta đi mà."
Gà Mái Leo Núi
"Hừ chi..."
Tiểu bạch hồ dùng móng vuốt nhỏ xíu cố sức đẩy nàng ra, nhưng lại không chịu nổi vòng ôm chặt chẽ của Tần Vũ Niết. Nó lại sợ làm nàng bị thương, nên vội giấu móng vuốt sắc nhọn đi, chỉ dùng lớp đệm thịt mềm mại mà khẽ khàng đẩy.
Chẳng ngờ, Tần Vũ Niết lại nhanh nhẹn chộp lấy cái đệm thịt ấy, còn tiện tay hôn lên một cái.
Tiểu bạch hồ lập tức cứng đờ người, đôi mắt tròn xoe mở to, toàn thân như hóa đá. Hai móng vuốt đang đặt trên mặt nàng cũng khựng lại giữa chừng. Một hồ ly nhỏ bé như nó, vậy mà lại bị cú sốc bất ngờ này làm cho kinh ngạc đến mức đó.
Nhìn vẻ mặt ngây dại của tiểu bạch, Tần Vũ Niết cười hả hê. Nàng trêu ghẹo:
"Chuyện gì đây? Biểu cảm gì mà ngốc nghếch đến thế? Chẳng lẽ ngươi không thích sao? Hay là không vui khi bị ta ôm ấp?"
Nàng buông nó ra, vỗ vỗ tay như thể chẳng có gì xảy ra, rồi nói: "Không thích thì thôi, ta phải đi chuẩn bị bữa tối rồi."
Nhưng vừa mới được thả xuống đất, tiểu bạch hồ đã lập tức nhảy dựng lên, hai chân trước bám chặt vào ống quần nàng. Một móng vuốt nhỏ khoa tay múa chân không ngừng, miệng "chi chi chi chi" oai oái ra vẻ bất mãn:
"Ta cho ngươi cọ xát! Ngươi muốn hôn cũng được! Đừng bỏ đi mà."
Chẳng đợi Tần Vũ Niết hiểu ra mọi sự, tiểu bạch hồ đã nhanh chóng leo lên người nàng. Nó tựa sát vào n.g.ự.c nàng, rồi bắt đầu dụi dụi mặt vào gương mặt nàng, vừa dụi vừa phát ra tiếng nũng nịu như đang sám hối:
"Chi chi chi..."
Tần Vũ Niết không kìm được bật cười, vuốt nhẹ lưng nó, thì thầm:
"Được rồi, bảo bối của ta. Đừng làm nũng nữa, ta chịu thua ngươi rồi."
Tần Vũ Niết nhẹ nhàng vuốt ve nó thêm vài cái rồi đặt lên vai mình, dặn dò:
"Ngồi cho vững vào, cẩn thận kẻo ngã. Ta phải đi nấu nướng đây."
Vì bị trì hoãn mất một lúc, dù hôm nay công việc hoàn thành khá sớm, giờ cũng đã quá giờ Dậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nhanh chóng làm một món hầm, một món rau xào thanh đạm, thêm cơm chiên trứng, sau đó đem phần điểm tâm buổi sáng xếp chung vào hộp đồ ăn. Không lâu sau đó, người của Diêm Vương Gia đã tới lấy cơm.
Mấy ngày sau đó, việc làm ăn buôn bán của Tần Vũ Niết khá ổn định. Nàng đều đặn nhận được các đơn đặt hàng với mức doanh thu hàng ngày xấp xỉ 500 vạn Minh tệ, bán ra khoảng sáu đến bảy ngàn hộp cơm.
Mọi chuyện đều đang trôi qua suôn sẻ, cho đến một ngày, Tần Vũ Niết nhận được một đơn hàng ngoài lệ.
Đơn hàng này không giống những lần trước vì nó không hề yêu cầu thức ăn. Người đặt chỉ nhắn một lời đề nghị đơn giản:
"Hy vọng ngày mai cô có thể giúp ta quay một đoạn hình ảnh của ái nhân, để ta được trông thấy nàng ấy. Ta thực sự nhớ nàng ấy vô cùng."
Kèm theo đó là một địa chỉ chi tiết cùng mức giá khiến nàng bất ngờ: Trọn vẹn 100 vạn Minh tệ.
Ban đầu, Tần Vũ Niết không khỏi cảm thấy hưng phấn. Một yêu cầu đơn giản mà lại được trả giá cao như vậy, quả đúng là món lợi lớn. Nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại, nàng bắt đầu thấy có điều gì đó không ổn rõ ràng.
Một khoản tiền lớn đến vậy, chỉ để đổi lấy một đoạn hình ảnh? Liệu đây có phải là người thương thật sự của vị khách này không, hay hắn đang che giấu một thú vui quái gở nào đó?
Nàng khẽ nhíu đôi mày lại, không thể không nghĩ đến khả năng... có khi nào đây là một trò đùa của một kẻ quái đản nào đó chăng?
Song, nàng cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ người đặt hàng này chỉ đơn thuần là kẻ lắm tiền và chẳng mấy bận lòng chuyện chi phí.
Sáng hôm sau, Tần Vũ Niết khởi hành từ rất sớm. May mắn thay, địa điểm cần đến lại nằm ngay trong Phạm vi Thành A, bởi vậy nàng không mất quá nhiều thời gian để đến nơi.
Nhờ có thêm vài người hỗ trợ, dù không thể luôn túc trực bên công việc, nàng vẫn đảm bảo mọi đơn hàng khác đều không bị chậm trễ.
Tần Vũ Niết theo địa chỉ chi tiết mà khách hàng cung cấp, tìm đến một khu dân cư. Tiểu khu này tuy chẳng phải loại cao cấp xa hoa, song vẫn nằm trong danh sách một trăm khu nổi bật nhất thành phố A.
Nàng đi theo chỉ dẫn, tìm đến căn hộ được chỉ định và gõ cửa.
Chuông cửa vang lên khá lâu mà không có ai ra mở. Tần Vũ Niết bắt đầu nghĩ rằng có lẽ người ta đi công tác hoặc không ở nhà. Nhưng đúng lúc nàng định quay đi, cánh cửa bỗng mở ra.
Kẻ mở cửa là một nam nhân.
Hắn chỉ vận một chiếc quần cộc giản tiện, cánh tay trần lộ rõ cơ bắp săn chắc, gân guốc. Thân hình cao ráo, ít nhất phải một mét tám mươi, dáng người hoàn hảo không khác gì bậc mẫu hình.
Tuổi của hắn trông khoảng ngoài ba mươi, gương mặt sáng sủa, đường nét tuấn tú không tồi chút nào.