Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 207: Công lực Tận Phế



Tần Vũ Niết đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt mở to vì kinh ngạc nhìn sự việc vừa xảy ra. Nàng không thể tin được rằng đòn pháp vừa rồi lại phát huy sức mạnh khủng khiếp đến nhường này.

Ánh mắt nàng dán chặt vào tấm linh phù đang lơ lửng trong không trung, kim quang lóe lên chói lọi như ngọn lửa thần thánh. Một cảm giác kinh hãi lẫn chấn động khó tả dâng lên trong tâm khảm nàng.

"Đúng là linh vật đáng giá trăm vạn." – Tần Vũ Niết thầm than. So với những lá phù chỉ vài vạn tệ mà nàng từng sử dụng, tấm linh phù này quả thực là ở một cấp độ hoàn toàn khác biệt.

Ở phía đối diện, gã Huyền sư còn lại vội vã lao tới, cố gắng đỡ lấy thân thể của sư huynh mình. Nhưng ngay khi tay hắn vừa chạm vào người kia, sắc mặt hắn bỗng chốc trở nên trắng bệch như sáp. Hắn rùng mình, môi run run thì thào:

"Không... chuyện này không thể nào... Tại sao lại thành ra thế này..."

Hắn từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đầy phẫn nộ cùng oán hận gắt gao khóa chặt vào Tần Vũ Niết. Giọng nói hắn trầm thấp, khàn đặc, như muốn x.é to.ạc màn đêm:

"Ngươi đã làm gì Sư huynh ta? Vì cớ gì... vì cớ gì công lực của huynh ấy lại bị phế bỏ hoàn toàn như vậy!?"

Tần Vũ Niết đứng ngây người, không biết phải đáp lời ra sao. Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng tấm linh phù này, nên nàng cũng không ngờ được uy lực của nó lại kinh khủng đến độ khiến đối phương công lực tẫn phế.

Gã Huyền sư kia, đôi mắt đã đỏ ngầu như máu, căm hận nhìn nàng không rời. Hắn nghiến chặt răng ken két, giọng nói lạnh lẽo tựa băng sương:

"Ngươi cứ chờ đó! Sư môn của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này. Ngươi sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Huyền Chân Phái!"

Nói đoạn, hắn thò tay vào trong áo, lấy ra một tấm phù tín hiệu chuyên dụng của sư môn. Hắn lẩm bẩm vài câu pháp quyết trong miệng.

Ngay lập tức, linh phù phát ra một đạo ánh sáng chói mắt, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết, tựa như một mũi phi tiễn lao vút vào khoảng hư không.

Tần Vũ Niết chứng kiến cảnh tượng ấy mà thân thể cứng ngắc. Nàng chỉ cảm thấy tim mình muốn vọt ra khỏi lồng ngực, đập liên hồi không ngừng nghỉ. Tay chân nàng run rẩy, đầu óc trống rỗng, chẳng khác nào một con thỏ nhỏ đang bị bầy thú săn mồi bao vây.

Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, đôi môi khẽ run, lộ rõ sự kinh hãi tột độ đang chiếm cứ toàn thân.

"Một khi hắn đã phát đi tín hiệu này... đồng môn gần nhất ắt sẽ tức khắc xuất hiện..." – Ý niệm ấy hiện lên trong đầu Tần Vũ Niết, khiến nàng hoảng hốt đến mức không thể thở nổi.

Nàng muốn cất lời, nhưng cổ họng dường như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Dù cố gắng đến mấy, nàng cũng không thể phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.

Ý định bỏ trốn chợt lóe lên, nhưng đôi chân nàng lại như bị dán chặt xuống nền đất, nặng trịch đến mức không thể nhấc nổi.

Thời gian trôi qua thật chậm chạp, từng giây từng phút dài đằng đẵng như cả thế kỷ. Nàng cố gắng ngước nhìn xung quanh, mong Diêm Vương gia sẽ hiển linh, nhưng chẳng có bất cứ bóng dáng nào đến cứu giúp nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giữa cơn tuyệt vọng, Tần Vũ Niết chỉ có thể siết chặt tấm linh phù trong tay, hy vọng tìm thấy chút an toàn mong manh từ pháp bảo đã giúp nàng thoát khỏi hiểm cảnh vừa rồi.

Đúng lúc ấy, từ xa vọng lại tiếng người trò chuyện, mỗi lúc một rõ ràng hơn:

"Tiếng động ban nãy có phải là từ nhà Vũ Niết phát ra không? Mấy tiếng 'ầm ầm' kia khiến ta suýt chút nữa giật b.ắ.n mình."

"Đúng vậy, ta cũng nghe thấy! Còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm rồi cơ chứ."

"Nhưng mà... sau đó còn có tiếng động lạ lùng nào đó nữa. Con bé Vũ Niết ở nhà một mình, nhỡ đâu có chuyện gì chẳng lành xảy ra thì sao?"

Những tiếng bàn tán vang lên rõ ràng giữa đêm tối, âm thanh không hề nhỏ, đủ để lọt vào tai Tần Vũ Niết và hai gã Huyền sư kia.

Nghe thấy tiếng người đang tiến gần, ánh mắt Tần Vũ Niết bỗng sáng rực.

"Có người tới rồi." – Nàng thầm nghĩ.

Càng có nhiều người, bọn chúng ắt sẽ phải kiêng dè, không dám hành động liều lĩnh. Hy vọng vừa lóe lên, thân thể nàng như được tiếp thêm sinh lực, không còn cứng đờ như lúc ban đầu.

Khi Tần Vũ Niết đang chuẩn bị lao về phía đám người đó, giọng nói lạnh lùng của gã Huyền sư đã chặn đứng ý định của nàng:

Gà Mái Leo Núi

"Ngươi nghĩ rằng bọn phàm nhân kia có thể bảo vệ được ngươi sao? Quả thực là quá đỗi ngây thơ."

Hắn nhếch khóe môi, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt và châm chọc:

"Ngươi căn bản không hiểu gì về Huyền sư, càng không biết được uy lực của Huyền Chân Phái ta lớn đến nhường nào."

Những lời nói ấy của hắn ta như một nhát d.a.o bén nhọn đ.â.m thẳng vào tâm trí Tần Vũ Niết, khiến nàng khựng người lại.

"Đúng là như vậy..." – Nàng nghĩ thầm, trong đầu hiện lên hình ảnh tên Huyền sư áo đen vừa rồi với sức mạnh áp đảo kinh người, đủ để khiến những tấm linh phù còn lại của nàng trở nên vô dụng. Nếu không nhờ có tấm linh phù cực phẩm kia, e rằng giờ đây nàng đã yên vị dưới âm phủ, cùng Diêm Vương gia nhâm nhi một chén trà vong tình lạnh lẽo.

Tần Vũ Niết c.ắ.n chặt đôi môi, ánh mắt lộ rõ sự giằng co kịch liệt. Bước chân vốn định lao về phía đám người kia giờ đã dừng lại hẳn. Nàng biết, nếu chỉ dựa vào đám phàm nhân kia thì e rằng vẫn không đủ khả năng xoay chuyển cục diện nguy cấp này.

Nếu một tên đã đáng sợ như thế, chẳng lẽ lại có thêm vài kẻ nữa chăng?

Ý nghĩ ấy làm Tần Vũ Niết rùng mình. Dân làng nơi đây, với sức lực phàm nhân yếu ớt, chẳng qua chỉ là những con cờ dễ dàng bị hi sinh trước mặt đám huyền sư này mà thôi.