Liều c.h.ế.t đối đầu với bọn chúng ư? E rằng là vọng tưởng. Bọn chúng vừa đông lại vừa mạnh, mà ta chỉ còn vài lá bùa tầm thường. Giao chiến chỉ như châu chấu đá xe mà thôi.
Đầu hàng cầu xin tha thứ ư? Càng không đời nào. Đám này rõ ràng đến để báo thù việc Mạnh Bà gây rối lần trước, giờ lại thêm chuyện ta phế đi công lực một tên trong bọn họ, xin tha chỉ khiến ta nhanh chóng tựu nghĩa hơn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tần Vũ Niết tranh thủ lúc đám huyền sư còn mải lo xem xét tình trạng của đồng môn bị thương, lập tức quay người bỏ chạy thục mạng, lao vào khu rừng rậm rạp gần đó.
Chỉ cần thoát được, ta vẫn còn cơ hội sống!
Thế nhưng, đòn công kích vừa rồi của nàng chẳng những không khiến bọn họ chùn bước mà ngược lại còn chọc giận đám người này thêm bội phần.
Vừa nghe thấy động tĩnh, cả bọn lập tức quay đầu lại, bắt gặp bóng hình Tần Vũ Niết đang cấp tốc tháo chạy.
"Nhanh! Lá chắn kim quang của ả đã biến mất!"
"Dám làm bị thương bao nhiêu người của Huyền Chân Phái chúng ta, nếu không trảm sát ả, làm sao rửa sạch mối hận này!"
Đám huyền sư ai nấy đều trừng mắt phẫn nộ, hằm hằm lao tới. Chiêu thức tung ra mang theo sát khí ngút trời, trong miệng gào lên đầy căm tức:
"Chịu c.h.ế.t đi!"
Từng luồng khí sắc bén từ bốn phía ập thẳng về phía Tần Vũ Niết, tựa hồ muốn nuốt chửng nàng trong nháy mắt.
Biết rõ hôm nay khó thoát khỏi cơn đại kiếp này, nàng lại đột nhiên tĩnh lặng đến lạ thường.
"Thôi thì phó mặc cho tạo hóa vậy..." – Tần Vũ Niết khẽ nhắm mắt, chờ đợi tử thần giáng xuống.
Trong đầu nàng bỗng vụt lên một suy nghĩ có chút kỳ cục: [Diêm Vương gia từng bảo ta sẽ sống lâu trăm tuổi, c.h.ế.t yên ổn tại nhà cơ mà? Sao bây giờ ta đã sắp đi gặp ngài ấy rồi? Chẳng lẽ ngài ấy xem nhầm Sổ Sinh Tử chăng?]
[Rõ ràng lúc trước còn bảo chỉ cần quăng miếng ngọc bội xuống đất là Diêm Vương gia sẽ lập tức xuất hiện cứu viện... Thế mà giờ ta sắp mất mạng tới nơi, chẳng thấy bóng hình nào cả!]
[Oa... oan uổng quá! Ta vừa trọng sinh chưa bao lâu, thế mà giờ đã phải c.h.ế.t tiếp sao? Ngôi nhà mới mua còn chưa kịp ngủ lại một đêm nữa cơ mà.]
Trong mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ ký ức từ thuở trọng sinh đến nay đều lướt nhanh qua tâm trí nàng, tựa hồ một hồi ảo ảnh cấp tốc chiếu đến hồi kết.
Ngay lúc nàng cảm nhận luồng công kích chỉ còn cách mình gang tấc, đột nhiên, một luồng khí cường đại bùng nổ, chấn động đến mức không gian tựa hồ bị xé toạc.
"Bụp." "Bụp." "Phốc." – Những âm thanh va chạm liên tiếp vang lên, dội khắp không gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một luồng gió lạnh lẽo hòa quyện với hơi thở của băng tuyết ào ạt kéo đến, khiến tóc nàng tung bay tán loạn. Lạnh buốt đến mức khiến Tần Vũ Niết không nhịn được mà rùng mình một cái.
Đây là cảm giác của cái c.h.ế.t sao? – Nàng thoáng rùng mình, toàn thân nổi da gà.
Nhưng sao lại lạnh lẽo thế này?
Dẫu sao, cảm giác này vẫn dễ chịu hơn là đau đớn kịch liệt. Mà dường như cơn gió này còn mang theo mùi tuyết, thật là khoan khoái.
Qua vài giây, chẳng thấy đau đớn nào ập đến như mình nghĩ, Tần Vũ Niết rón rén mở mắt. Trước mặt nàng là một bóng dáng cao lớn, uy nghiêm, đứng thẳng tắp tựa cột trụ chống trời, sừng sững che chắn tất cả.
Góc nghiêng ấy, nàng nhìn quá quen thuộc rồi – là Diêm Vương gia.
Áo choàng đen tuyền của hắn còn vương lại vài bông tuyết chưa tan. Gió đêm thổi qua, mái tóc đen dài khẽ lay động, mang theo những bông tuyết nhỏ bay đi tán loạn.
Chẳng hiểu vì sao, trái tim đang hoảng loạn của nàng bỗng dưng bình yên lại trong khoảnh khắc ấy, tựa như chỉ cần có bóng hình hắn tại đây, mọi hiểm nguy đều tan thành mây khói.
Đúng lúc này, một giọng nói run rẩy vang lên phá tan dòng suy nghĩ của nàng:
"Diêm... Diêm Vương gia..."
Đám huyền sư đứng đối diện thoáng cái đờ người, khuôn mặt tái mét, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cái... cái gì? Nữ nhân này chẳng phải chỉ là người phàm yếu ớt sao? Cớ gì lại có thể khiến Diêm Vương gia thân chinh xuất hiện? Người đến đây là tiện đường đi ngang qua, hay... đặc biệt vì nàng ta mà đến?
Chỉ nhìn động tác vừa rồi của Diêm Vương gia – che chắn nàng một cách tự nhiên, thuần thục, còn mang theo vẻ bảo hộ rõ rệt – bọn họ lập tức thông tỏ. Rõ ràng, hai người này không chỉ quen biết mà còn có mối quan hệ rất... đặc biệt.
Điều đó chỉ có thể nói lên một điều: Diêm Vương gia đến đây là vì Tần Vũ Niết.
Khó trách Tần Vũ Niết có trong tay những lá bùa cao cấp hiếm thấy đến vậy. Khó trách nàng có thể chỉ bằng một chiêu đã phế đi công lực của Lý sư huynh. Thậm chí cả loại phù hộ thân cao giai mà ngay cả bọn họ cũng không rõ lai lịch, nàng lại ung dung sử dụng được.
Hóa ra... nàng là người Diêm Vương gia phải bảo vệ!
Gà Mái Leo Núi
Trong phút chốc, toàn bộ đám huyền sư đều toát mồ hôi lạnh. Nghĩ đến việc vừa rồi mình dám động thủ với người được Diêm Vương gia đích thân che chở, ai nấy sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy, chỉ hận không thể quay ngược càn khôn để sửa chữa sai lầm tày trời này.
Trời đất ơi, rốt cuộc chúng ta đã chọc phải loại nhân vật khủng khiếp nào thế này!!!!