Giờ đây thì tốt rồi, Lý sư huynh chẳng những bị phế đi không ít công lực, lại còn trơ trẽn đến mức treo tên ở chỗ Diêm Vương. Nếu lỡ mà thật sự phải xuống địa phủ, lọt vào tay Diêm Vương gia, e rằng đời hắn coi như chấm dứt.
Dẫu cho có miễn cưỡng sống sót, nhưng nghĩ mà xem, hắn đã hại cả đám đồng môn sư huynh đệ t.h.ả.m hại đến nhường này, ai nấy chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Giờ đây hắn chỉ ước có thể quay ngược thời gian về nửa canh giờ trước, tự tát mình một cái cho tỉnh táo. Cùng lắm thì thua trận vì kỹ năng không bằng người, thế mà còn bày đặt sĩ diện, muốn gỡ gạc làm chi.
Nếu trên đời có bán t.h.u.ố.c hối hận, thì dù hắn có phải bán nhà cửa đi chăng nữa, hắn cũng cam lòng mua cả tá. Nhưng mà, đời nào dễ dàng như thế, làm gì có loại t.h.u.ố.c nào cho hắn.
Hai tên huyền sư còn lại vội vàng lôi đám sư huynh đệ nằm lê lết dưới đất đứng dậy, lớn tiếng quát:
"Mau lên! Bức tường này phải được tu sửa cho xong."
Mấy gã huyền sư vừa tỉnh táo, nghe thấy mệnh lệnh mà đờ đẫn, mặt ngơ ngác như kẻ mới vừa thoát khỏi cơn mê.
Trong số đó, một tên đang nhìn đống m.á.u me trên tay mình, vẻ mặt đầy hoang mang tự hỏi:
"Chà? Sao trên người ta lại dính nhiều huyết vậy?"
Chưa kịp định thần, hắn lại nghe đến việc "sửa tường" thì lập tức nghi vấn:
"Tu sửa tường? Tường nào cần sửa? Chẳng phải chúng ta đến đây để..."
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị một tên bên cạnh nhanh tay lẹ mắt bịt miệng. Kẻ bịt miệng thì hoảng hốt liếc về hướng Diêm Vương gia và Mạnh Bà, sắc mặt tái nhợt, e sợ hai vị nghe thấy.
Chờ đến khi chắc chắn Diêm Vương gia và Mạnh Bà đã đi xa vài trượng, kẻ bịt miệng kia mới thở phào nhẹ nhõm, bỏ tay xuống. Vẻ mặt hắn hằn rõ sự kinh hoàng, như vừa thoát c.h.ế.t trong gang tấc.
Hắn hạ giọng cảnh cáo, sắc mặt đanh lại:
"Tuyệt đối không được nhắc lại sự tình vừa nãy! Cứ chuyên tâm sửa tường, đừng hé răng thêm nửa lời dư thừa."
Người kia định mở miệng hỏi thêm nhưng bị một ánh mắt sắc lạnh như d.a.o lia tới, đành vội vàng đổi chủ đề. Hắn chỉ vào trán của gã che miệng, kinh ngạc thốt lên:
"Chà? Trán ngươi có việc gì? Sao lại có vẻ dị thường như vậy?"
Gã che miệng lập tức phẩy tay, ra hiệu im lặng. Giọng gã trầm xuống, mang theo sự nghiêm trọng đến lạnh người:
"Ngươi đừng hỏi nhiều! Chỉ cần nhớ kỹ, tuyệt đối không được dây vào bọn họ. Nếu không, chớ mong có ai cứu nổi ngươi."
Câu nói ấy như hắt một gáo nước lạnh lên người kia, khiến hắn càng thêm hoang mang. Trong đầu hắn rối như tơ vò: Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sư huynh lại đột nhiên trở nên hoảng sợ đến vậy?
Không đúng. Vừa nãy chẳng phải cả bọn đang tấn công cô gái kia sao?
Cô gái đó đâu rồi?
Ý nghĩ vừa lóe lên, hắn liền ngẩng đầu. Ánh mắt hắn ngay lập tức chạm phải một nam nhân với khí thế lạnh lùng, cường đại. Gã đàn ông ấy đang nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, tràn đầy vẻ khinh thường, tựa như đang nhìn một kẻ đã c.h.ế.t nhưng vẫn chưa biết rõ vận mệnh của mình.
Cảm giác ấy khiến hắn không khỏi rùng mình, sống lưng lạnh toát.
Định bụng quay sang hỏi sư huynh người đó là ai nhưng vừa nhìn đã thấy sư huynh nhanh chân đi túm mấy đồng môn dậy.
Lời dặn trước đó của sư huynh vang lên trong đầu: "Những người kia không phải hạng tầm thường mà chúng ta có thể động vào." Nghĩ vậy, hắn tức thì im bặt, không dám hé răng thêm nửa câu, chỉ cúi đầu đi kéo những sư huynh đệ khác còn nằm bẹp trên đất.
Cả đám người, ai nấy đều ngơ ngác, mặt mày lờ đờ, miễn cưỡng chống đỡ nhau đứng dậy. Từ một đội ngũ khí phách ngút trời, giờ trông chẳng khác nào một bầy gà rụng lông, lê lết mà đi.
Về tới nhà, Tần Vũ Niết nhìn sân trước trống trải, bức tường bao quanh còn in hằn dấu vết oanh tạc, không khỏi thở dài, thầm cảm thán: Có thực lực, quả là một sự sung sướng lớn lao.
Nếu ta cũng cường đại như Mạnh Bà, há có thể lâm vào thế bị động đến như vậy.
Nhớ lại quyển công pháp mà Diêm Vương gia từng đưa, cô đã đều đặn luyện tập mỗi ngày. Thế nhưng thời gian tu luyện còn quá ngắn, cô chỉ nhận ra một chút thay đổi nho nhỏ: cơ thể dồi dào năng lượng hơn hẳn nhưng cũng vì thế mà nhanh đói lạ thường.
Hơn nữa, vùng bụng dưới thỉnh thoảng lại ấm áp kỳ lạ, như thể có một luồng năng lượng bí ẩn, một luồng hỏa tinh đang tồn tại ở đó, len lỏi trong cơ thể.
Nhìn khung cảnh hỗn độn trước mắt, Mạnh Bà nhíu mày, gương mặt kiều diễm trở nên lạnh lùng. Mạnh Bà xoay người, lớn tiếng quát:
"Không được chần chừ! Tăng tốc lên! Bằng mọi giá, đêm nay ta phải thấy bức tường này được xây dựng lại hoàn chỉnh."
Tần Vũ Niết ban đầu còn nghi ngờ liệu việc đó có khả thi không, nhưng rồi cô phải trố mắt nhìn đám huyền sư phát huy đủ mọi loại kỹ năng kỳ diệu. Có người dùng linh lực tạo ra những người giấy nhỏ, khéo léo sắp xếp từng viên gạch. Người khác thì triệu hồi linh thú với đủ hình dạng để vận chuyển vật liệu. Thậm chí, có kẻ được giao nhiệm vụ ngự gió chạy ra ngoài mua thêm đồ cần thiết. Ai nấy đều bận rộn, chẳng ai dám lười biếng.
Mạnh Bà hài lòng quan sát công việc tiến triển trôi chảy. Đôi mắt sắc bén thu lại, Nàng thả lỏng thân mình, mềm mại tựa như bông mà rúc vào lòng Tần Vũ Niết, giọng nũng nịu:
"Tiểu Vũ Niết, ta đói muốn rụng rời rồi. Ta muốn thưởng thức món ngon do chính tay cô làm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Vũ Niết cười, dịu dàng gật đầu:
"Được, để ta đi chuẩn bị."
Cô vừa định đi về phía nhà bếp thì chợt nhớ ra điều gì. Đột nhiên quay đầu, cô hướng về phía Diêm Vương gia, cất tiếng hỏi:
"Diêm Vương gia, ngài muốn ăn gì không?"
Nhưng khi ngoảnh lại, phía sau cô hoàn toàn trống rỗng, không có bóng dáng Diêm Vương gia đâu cả. Nàng khẽ sững người, đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên:
"Diêm Vương gia đã đi đâu?"
Mạnh Bà, vốn đã quen với những lần "bốc hơi" bất thình lình của Diêm Vương gia, hờ hững đáp:
"Chắc lại bận việc gì đó nên vội vã rời đi rồi."
Gà Mái Leo Núi
Tần Vũ Niết gật đầu:
"À, vậy sao."
Cô không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng đi tới mở cửa. Nào ngờ, vừa đẩy cánh cửa ra, một mùi m.á.u tanh nhàn nhạt xộc vào mũi khiến ta giật mình. Trước mắt là Tiểu Bạch, toàn thân bê bết m.á.u tươi, nằm bất động trên nền đất.
Cô hoảng hốt thét lên, giọng đầy sợ hãi:
"Tiểu Bạch!"
Nghe tiếng hét, Mạnh Bà vội chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt Mạnh Bà lướt qua Tiểu Bạch rồi dừng lại trên những vệt m.á.u loang lổ gần cửa, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Với giọng điềm tĩnh nhưng có phần nghiêm nghị, nàng nói:
"Nó hẳn đã cảm nhận được cô gặp nguy nên liều mình xông ra cứu. Chắc là vì quá nôn nóng phá cửa mà tự làm mình bị thương. Đúng là một linh thú trung thành."
Thấy Tần Vũ Niết quỳ xuống, định bế Tiểu Bạch lên, Mạnh Bà vội ngăn lại:
"Đừng lo, nó không sao đâu. Chỉ là tự va đập đến mức ngất đi thôi. Cô lấy cái này đắp lên miệng vết thương của nó, đảm bảo chỉ lát nữa nó sẽ lại chạy nhảy bình thường."
Vừa nói, Mạnh Bà vừa đưa cho Tần Vũ Niết một gói t.h.u.ố.c nhỏ, ánh mắt vừa nghiêm nghị lại vừa hàm chứa sự an ủi.
Nghe Mạnh Bà nói, Tần Vũ Niết nhẹ nhõm phần nào, vội vã tiếp nhận t.h.u.ố.c thang. Nàng cẩn thận bôi t.h.u.ố.c lên vết thương cho Tiểu Bạch, từng động tác nhẹ nhàng như sợ làm nó đau thêm. Sau đó, nàng ôm Tiểu Bạch vào ổ, kiểm tra kỹ lưỡng nhịp thở và trạng thái. Đến khi chắc chắn mọi việc ổn thỏa, nàng mới yên tâm đứng dậy, bước vào bếp.
Trong bếp, khi chuẩn bị bữa tối, Tần Vũ Niết không quên nấu thêm phần của Diêm Vương Gia. Nghĩ lại ân cứu mạng của Ngài hôm nay, e rằng nếu không có Diêm Vương Gia ra tay, nàng khó lòng toàn mạng. Bởi vậy, nàng cố ý làm thêm vài món cầu kỳ hơn ngày thường, vừa để tạ ơn, vừa để bày tỏ sự kính trọng.
Trải qua một ngày dài mệt mỏi, bụng nàng cũng đã đói cồn cào từ lâu.
Khi bưng các món ăn ra, hương thơm lập tức lan tỏa khắp phòng. Mạnh Bà ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp rạng ngời:
"Bữa tối hôm nay... sao lại thịnh soạn đến vậy?"
Tần Vũ Niết mỉm cười đáp:
"Chẳng qua là để tạ ơn mọi người, tiện làm chút gì đó đặc biệt mà thôi."
Nghe vậy, Mạnh Bà thoáng trầm ngâm. Ánh mắt Nàng thoáng chút day dứt, giọng nói trầm xuống khi nói:
"Chuyện hôm nay... vốn là do ta mà ra. Tất cả tổn thất ngươi gánh chịu, cứ tính hết vào ta. Nếu lần trước ta dứt khoát nhổ cỏ tận gốc, đã chẳng xảy ra chuyện này."
Tần Vũ Niết nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Mạnh Bà:
"Mạnh tỷ, nếu khăng khăng tính toán như lời tỷ nói, vậy căn nguyên sai lầm phải là ta mới đúng. Nếu không phải vì ta thỉnh cầu tỷ dẫn đi Quỷ Thị, thì sao có thể có chuyện tiếp xúc sau đó? Huống hồ, lúc đó tỷ cũng là vì cứu ta mà đụng độ với hắn, mới dẫn đến sự trả thù này."
Mạnh Bà định mở miệng nói gì đó nhưng Tần Vũ Niết đã nhanh chóng tiếp lời:
"Thật ra, ai mà liệu trước được chuyện sẽ xảy ra? Chẳng lẽ tỷ nghĩ tất cả chúng ta đều là thần tiên bói toán sao? Nếu tỷ cứ khăng khăng muốn thanh toán với ta, ta cũng chẳng ngại đâu. Ta vốn đã định sẽ thanh toán sòng phẳng luôn những thứ tỷ đã ban tặng ta lần trước."
Mạnh Bà nghe vậy, lập tức bị nghẹn lời, đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc. Cuối cùng, Nàng bật cười, giọng vừa bất lực vừa trêu đùa:
"Được rồi, ta chịu thua! Lý lẽ của ngươi ta nói không lại."
Tần Vũ Niết khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình thản nhưng không kém phần ranh mãnh:
"Đó là bởi vì ta nói đúng lý. Mà khi ta đã đúng, tỷ không có phần thắng đâu."