Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 237: Hóa ra là có pháp khí



Tiền Đại, đang mải nói, bỗng khựng lại như vừa nhớ ra điều gì. Y ngẩng đầu, giọng điệu như thể vừa bắt được một ý tưởng quan trọng:

"À đúng rồi, thúc có lá thư này. Nhân tiện, con giúp ta mang qua cho Lý a di nhé."

Tần Vũ Niết nghe xong, ban đầu ngơ ngác một chút nhưng ngay sau đó nhanh chóng gật đầu đáp:

"Được thôi!"

Nàng đứng lặng tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi. Chừng mười phút sau, Tiền Đại từ bên trong bước ra, tay cầm một phong thư được gấp gọn gàng. Y đưa nó cho nàng, ánh mắt hơi trầm xuống, như đang cân nhắc điều gì.

Tần Vũ Niết nhận lấy phong thư, tiện miệng hỏi:

"Thúc còn nhắn gì cho Lý a di không? Con chuyển lời giúp."

Tiền Đại chỉ khẽ lắc đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:

"Những điều thúc muốn nói, đều đã nằm trong thư. Nàng đọc sẽ hiểu."

Tần Vũ Niết khẽ gật đầu, cẩn thận cất lá thư vào túi không gian của mình. Trước khi rời đi, nàng mỉm cười:

"Vậy con xin cáo từ trước nhé."

Nhưng ngay khi nàng vừa quay người, Tiền Đại bỗng cất tiếng gọi:

"Khoan đã!"

Bước chân Tần Vũ Niết dừng lại, nàng ngoảnh lại nhìn y, vẻ mặt đầy thắc mắc.

Chỉ thấy Tiền Đại vội vàng quay người, bước nhanh vào một căn phòng khác. Chẳng mấy chốc, y trở ra, trên tay là hai chiếc lọ nhỏ nhắn xinh xắn, được chế tác tinh xảo. Ánh sáng lấp lánh trên bề mặt, nhìn chẳng khác gì trân bảo quý hiếm.

Tiền Đại đặt hai chiếc bình nhỏ trước mặt Tần Vũ Niết, nở nụ cười hàm ý rồi giải thích:

"Đây là vật nhỏ mới mẻ mà ta vừa kiếm được. Nghe người bán bảo, thứ này cực kỳ tốt cho việc dưỡng da. Một bình cho con, một bình cho Lý a di."

Nhìn thấy vẻ hơi do dự của Tần Vũ Niết, Tiền Đại thêm vào một câu, nửa đùa nửa thật:

"Ta giữ cũng chẳng để làm gì. Nhận đi, coi như giúp ta đỡ phí phạm."

Tần Vũ Niết bật cười, nhận lấy hai chiếc bình từ tay hắn:

"Tiền thúc đã có lòng, nếu ta không nhận thì quả là vô lễ. Đa tạ thúc!"

Nhìn thấy nàng nhận lấy, Tiền Đại cười rạng rỡ, đến mức những vết hằn trên mặt cũng như giãn ra vì vui sướng.

Sau đó, Tần Vũ Niết lại nhắc đến việc phải rời đi. Lần này, Tiền Đại không ngăn cản nữa, chỉ gật đầu chào tạm biệt.

Rời khỏi nhà Tiền Đại, Tần Vũ Niết thẳng tiến tới Diêm Vương điện. Khi nàng vừa xuất hiện, quỷ sai đứng gác đã nhận ra sự khác thường ngay lập tức. Hôm nay, tay nàng không mang theo hộp đồ ăn như mọi khi. Gã quỷ sai thầm nhủ: "Chắc chắn lần này không phải đến dâng cơm nữa rồi."

Hắn vội vàng lên tiếng:

"Diêm Vương gia hiện không có ở trong điện. Tần bà chủ có việc cần gì sao?"

Tần Vũ Niết vốn định mang chút ngân lượng (tiền hoa hồng) thu được những ngày qua đến giao lại, tiện thể dâng chút điểm tâm lên Diêm Vương gia. Nghe quỷ sai nói vậy, nàng chỉ khẽ lắc đầu, mỉm cười:

"Cũng không có việc gì quá hệ trọng. Nếu Diêm Vương gia không có mặt, vậy thôi vậy."

Dứt lời, nàng xoay người định rời đi nhưng vừa bước được một bước thì đã suýt va phải Thôi Phán Quan, người vừa từ Chính điện bước ra.

Thôi Phán Quan nhìn thấy Tần Vũ Niết, thoáng ngỡ ngàng trong giây lát. Nhưng khi ánh mắt ông dừng lại trên hai bàn tay trống trơn của nàng, không có hộp đồ ăn quen thuộc, ánh mắt ông chợt lóe lên ý niệm nào đó. Khuôn mặt già nua nhanh chóng rạng rỡ, nở một nụ cười đầy nhiệt thành.

"Tần cô nương, nàng đến tìm Diêm Vương gia ư?" Thôi Phán Quan bước nhanh tới, giọng nói có phần hứng khởi lạ thường.

Tần Vũ Niết nghe giọng Thôi Phán Quan, quay lại nhìn ông. Ánh mắt nàng chạm phải khuôn mặt vốn nghiêm nghị nhưng lại cố gượng nở nụ cười tươi của ông, khiến nàng thoáng khựng lại. Ngay sau đó, nàng khẽ dời ánh mắt đi, nét mặt giữ vẻ điềm tĩnh. Khóe môi nàng cong lên một nụ cười nhẹ nhàng, trang nhã, đáp lời:

"Thôi Phán Quan, đúng là ta đến tìm Diêm Vương gia vì có chút việc nhỏ mọn. Nhưng vừa rồi nghe quỷ sai nói ngài ấy không có trong điện, ta nghĩ việc này cũng không quá khẩn cấp, nên thôi, không quấy rầy ngài ấy nữa."

Đám quỷ sai bên cạnh cũng không khỏi liếc nhìn "nụ cười" kia của Thôi Phán Quan, lập tức đứng nghiêm trang như thể đang diện kiến cấp trên.

Thôi Phán Quan dường như nhận ra điều gì đó. Nét mặt ông nghiêm lại, nhanh chóng thu hồi nụ cười gượng ép, giọng nói lập tức trở nên điềm đạm:

"Diêm Vương gia lúc này quả thực không có trong điện. Ngài ấy đã lên Thiên Đình bàn chính sự. Nhưng, Tần cô nương, chẳng phải nàng có phương thức liên lạc trực tiếp với Diêm Vương gia ư? Nếu có việc cần, nàng cứ trực tiếp liên hệ ngài ấy."

Tần Vũ Niết thoáng ngạc nhiên, thì ra lý do hôm nay không thấy Diêm Vương gia là vì ngài ấy đã phụng mệnh lên Thiên Đình xử lý công vụ.

Nàng lắc đầu, giọng điềm đạm:

"Việc này không khẩn thiết, ta không muốn quấy nhiễu ngài ấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thôi Phán Quan suy nghĩ một lát rồi gật đầu:

"Được, đợi Diêm Vương gia trở về, ta nhất định sẽ bẩm báo rằng Tần cô nương đã từng ghé thăm."

Bước chân Tần Vũ Niết khựng lại. Nàng định nói rằng chuyện mình đến đây cũng chẳng cần phải nhắc làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thôi Phán Quan, nàng chỉ mỉm cười nhẹ:

"Vậy làm phiền Thôi phán quan rồi."

Nói xong, nàng nhớ đến món điểm tâm mình mang theo. Nàng lấy ra từ không gian trữ vật một ít, đưa tới trước mặt Thôi Phán Quan:

"Đây là chút điểm tâm ta hấp lúc sáng sớm. Thôi phán quan cứ cầm dùng thử xem có hợp khẩu vị không."

Sau đó, nàng cũng chia một ít cho quỷ sai ở cửa.

Thôi Phán Quan nhìn Tần Vũ Niết rút điểm tâm ra từ không gian, thầm nhủ: [Hóa ra nàng sở hữu không gian trữ vật, thảo nào hôm nay không thấy hộp đồ ăn quen thuộc.]

Nhìn bộ dáng Tần cô nương, rõ ràng là đã chuẩn bị điểm tâm này để dâng cho Diêm Vương gia, ai ngờ lại không gặp đúng lúc, cuối cùng lại rơi vào tay ta cùng đám quỷ sai này. Thôi Phán Quan không khỏi đắc ý:

Gà Mái Leo Núi

[Quả thực, tài nghệ của Tần cô nương không thể xem thường. Món nào nàng làm cũng ngon đến khó cưỡng. Điểm tâm này ắt hẳn cũng vậy. Diêm Vương gia còn chưa kịp nếm qua, hóa ra ta lại là người được hưởng trước. Đám quỷ sai thấp kém kia e rằng cả đời cũng chưa từng được ăn mỹ vị như thế này!]

Nghĩ đến đây, ông suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nhưng vẫn cố giữ nét nghiêm nghị, chỉ khẽ gật đầu, cất lời khen ngợi:

"Tần cô nương chế biến món nào cũng mỹ vị vô song."

Đám quỷ sai đứng gần đó ban đầu vẫn ngẩn ngơ, không ngờ bản thân cũng có phần. Khi hoàn hồn, cả đám vội vàng cúi đầu cảm ơn:

"Đa tạ Tần bà chủ!"

Tần Vũ Niết chỉ khẽ mỉm cười, dịu dàng đáp:

"Nếu các vị ưa thích, lần sau ta sẽ làm thêm mang đến. Giờ ta không quấy rầy chư vị nữa, ta phải đi xem thử bên kia có bán món cơm hộp nào hợp khẩu vị không đây."

Nói rồi, nàng xoay người bước đi, để lại Thôi Phán Quan và đám quỷ sai đứng đó với mùi hương thơm lừng từ món điểm tâm vẫn còn vấn vương trong không khí.

Thôi Phán Quan dõi theo bóng lưng Tần Vũ Niết khuất dạng, không chút do dự, cầm ngay một miếng điểm tâm nếm thử. Vị ngọt thanh nhẹ nhàng tan chảy trên đầu lưỡi, nhưng khi c.ắ.n sâu, nhân bên trong lại đậm đà hương vị khó tả. Đặc biệt hơn, hai hương vị này chẳng những không đối nghịch mà còn hòa quyện vào nhau, tạo ra một dư vị thanh nhã, cuốn hút khôn nguôi.

"Quả không hổ danh là tài nghệ của Tần cô nương!" Thôi Ngọc thầm cảm thán, đôi mắt sáng rực như vừa phát hiện ra báu vật hiếm có.

Không bỏ lỡ cơ hội, Thôi Phán Quan nhanh tay chụp một bức ảnh món điểm tâm, đăng ngay lên nhóm chat nội bộ:

Thôi Phán Quan: [Ảnh] Điểm tâm mới nhất của Tần cô nương! Nàng đặc biệt làm riêng cho ta. Có thể nói hương vị quả thật là tuyệt phẩm nhân gian—

Ngay sau đó, nhóm chat bùng nổ:

Phạm Vô Cữu: A a a! Thôi Phán Quan, sao ông dám ăn một mình!!!

Đầu Trâu: Thôi Phán Quan, gần đây ngài có việc gì cần tại hạ giúp đỡ không? Chỉ cần cho ta một miếng điểm tâm là được!

Phạm Vô Cữu: (im lặng vài giây)... Đầu Trâu, chẳng lẽ ngươi vừa vứt hết cả thể diện?

Đầu Trâu: "Ta vốn dĩ nào có thể diện gì để vứt? Ta là Đầu Trâu kia mà."

Phạm Vô Cữu: "..."

Một khoảng im lặng bao trùm. Thế mà Phạm Vô Cữu lại bị thuyết phục bởi câu trả lời đầy "lý lẽ" này.

Tạ Tất An: "Không chia cho ta một ít sao?"

Thôi Phán Quan đang thưởng thức màn tranh luận kịch tính, bỗng giật mình khi đọc tin nhắn của Tạ Tất An. Ông ngay lập tức quay đầu nhìn về phía hai quỷ sai đứng gần cửa. Quả nhiên, bắt gặp bọn họ đang lén lút nhét điểm tâm vào trong áo!

Thôi Phán Quan lập tức xụ mặt, nghiêm nghị hắng giọng:

"Hai ngươi không biết đang trong giờ chấp pháp thì không được phép tư vịnh (làm việc riêng) sao?"

Hai quỷ sai giật mình như bị sét đánh, vội vàng nhét điện thoại và cả điểm tâm vào túi một cách vụng về, đồng thanh lí nhí:

"Chúng tôi biết sai rồi..."

Thôi Phán Quan hừ lạnh, tỏ vẻ không hài lòng, rồi quay người bước vào Diêm Vương điện, dáng vẻ đầy oai phong.

Nhưng chưa đầy hai giây sau, ông lại vội vàng quay ra, vẻ mặt như vừa nhớ ra điều gì.

"Hừm... Bị hai đứa các ngươi làm rối cả đầu óc, suýt nữa thì quên mất ta định làm gì!"

Hai quỷ sai đứng bên nhìn ông rời đi, cố gắng nén cười. Ai nấy đều hiểu rõ, dù bề ngoài Thôi Phán Quan nghiêm khắc, nhưng trong lòng ông lại chẳng nỡ trách mắng ai quá lâu, nhất là khi vừa được nhận phần điểm tâm ngon lành của Tần Vũ Niết.