Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 244: Đặc quyền mua sắm! (2)



Mạnh Bà vừa bước vào phòng, ánh mắt lập tức sáng rỡ bởi hương thơm ngào ngạt từ đồ ăn. Nàng khẽ mỉm cười, giọng nửa đùa nửa thật:

"Ôi chao, ta đến thật đúng lúc, chẳng sớm chẳng muộn, quả là trùng hợp mỹ mãn!"

Lời vừa dứt, nàng lại không kìm được mà hít một hơi thật sâu, vẻ mặt tràn đầy mãn nguyện:

"Thật là thơm nức mũi... !"

Tần Vũ Niết quay người lại, nhìn thấy Mạnh Bà, liền nở nụ cười hiền hậu:

"Mạnh tỷ, tỷ đến thật đúng lúc, chi bằng cùng ta dùng bữa luôn đi!"

Mạnh Bà đặt hộp quà lên bàn, nhẹ nhàng vỗ lên nắp hộp:

"Ta mang thứ này đến cho muội."

Dứt lời, nàng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên bàn, vừa nhìn mâm cơm, vừa ôn tồn giải thích:

"Lần trước muội dặn người mang điểm tâm tới, ta vẫn chưa quên. Nhân tiện hôm nay ghé qua Quỷ Thị lấy chiếc áo choàng đã đặt may, nên mang thẳng đến đây cho muội luôn."

Nghe vậy, Tần Vũ Niết không khỏi ngạc nhiên. Nàng cúi đầu nhìn hộp gấm trên bàn, đôi mắt đào hoa tròn xoe, tràn ngập vẻ bất ngờ:

"Làm xong nhanh đến vậy ư?"

Mạnh Bà khẽ gật đầu, một tay nhẹ nhàng chống cằm, ánh mắt liếc về phía hộp gấm, cười nhàn nhạt:

"Ừm, muội cứ mở ra xem thử đi. Nếu có chỗ nào chưa vừa ý, cứ nói với ta, ta sẽ bảo thợ sửa lại cho hoàn hảo."

Tần Vũ Niết không giấu nổi sự háo hức, vội vàng mở hộp gấm. Bên trong là chiếc áo choàng được gấp gọn gàng. Nàng cẩn thận nhấc nó lên, từng động tác nhẹ nhàng, nâng niu như sợ làm tổn thương món đồ trân quý này.

Chiếc áo choàng vừa rời khỏi hộp, theo cử động của nàng, tà áo nhẹ nhàng bay lượn trong không trung đầy duyên dáng, rồi chậm rãi buông xuống. Chất liệu vải đen huyền bí, dệt từ một loại tơ lụa đặc biệt không tên, dù đã nằm trong hộp lâu vẫn không hề để lại bất cứ nếp gấp nào. Dưới ánh đèn, những sợi tơ vàng ẩn hiện trên viền áo ánh lên lấp lánh, khiến cả chiếc áo vừa toát ra vẻ sang trọng tôn quý, vừa mang theo thần thái bí ẩn đầy mê hoặc.

Lớp lót bên trong được thêu thùa tỉ mỉ bằng những hoa văn tinh xảo từ sợi chỉ bạc. Khi Tần Vũ Niết khẽ chuyển động, những hoa văn đó dường như sống động hẳn lên, như những tinh linh biết cử động, lấp lánh và đầy mê hoặc, tựa như cả một bầu trời đêm huyền bí đã được gói trọn vào trong tà áo choàng.

Đánh giá chiếc áo một hồi lâu, Tần Vũ Niết gật đầu lia lịa, trong mắt ngập tràn sự thỏa mãn:

"Thật là đẹp tuyệt! So với những gì ta tưởng tượng còn đẹp hơn bội phần!"

Mạnh Bà đứng bên mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng:

"Muội thấy ưng ý là ta an lòng rồi."

Sau đó, Tần Vũ Niết cẩn thận lật mặt trong chiếc áo lại như cũ, nhẹ nhàng đặt vào hộp gấm, nâng niu như thể một bảo vật vô giá.

Thấy động tác của nàng tỉ mỉ như thể đang xử lý một thứ vô giá, Mạnh Bà không nhịn được bật cười, trêu chọc:

"Nhìn cách muội cất chiếc áo này, cứ như thể đang giữ gìn một quốc bảo vậy."

Nghe vậy, Tần Vũ Niết không cần nghĩ ngợi đã đáp lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chẳng phải đúng vậy sao? Chiếc áo này không phải trân phẩm, còn có thể là gì nữa?"

Mạnh Bà nhướng mày, kéo dài giọng nói, hàm ý sâu xa:

"Ồ... Thật là như vậy sao?"

Lời của Mạnh Bà khiến Tần Vũ Niết khựng lại. Nàng chợt nhận ra câu trả lời vừa rồi của mình dễ gây ra hiểu lầm. Ý của nàng vốn chỉ là chiếc áo này vô cùng đắt đỏ, giá trị lên đến hàng trăm vạn Minh tệ, há chẳng phải là món đồ trân quý ư? Nhưng hiển nhiên, Mạnh Bà đã lĩnh hội theo một ý khác hoàn toàn.

Tần Vũ Niết chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giải thích:

Gà Mái Leo Núi

"Ta không có ý đó..."

Mạnh Bà lại gật gù, ánh mắt như chứa đầy sự thấu hiểu mơ hồ khó tả:

"Phải, phải, ta hiểu ý muội mà."

Tần Vũ Niết nhìn Mạnh Bà, ánh mắt lộ rõ sự bất lực:

"..."

Không, Mạnh tỷ thật sự không biết gì hết...

Cuối cùng, nàng đành thở dài bất lực, chẳng muốn đôi co thêm chi. Đặt hộp gấm cẩn thận sang một bên, Tần Vũ Niết xoay người đi lấy bát đũa, nhẹ nhàng đặt trước mặt Mạnh Bà.

Sau khi dùng xong bữa tối, Mạnh Bà cũng nhanh chóng cáo từ.

Tần Vũ Niết cẩn thận ôm chiếc áo choàng, mang vào phòng trong, thầm nghĩ chờ Diêm Vương gia hồi phủ sẽ đích thân đem tặng cho ngài.

Sau khi cho Tiểu Bạch dùng bữa xong, nàng chuẩn bị y phục rồi bước vào phòng tắm để tẩy rửa bụi trần.

Khi nàng đang tắm dở, bỗng nhiên từ bên ngoài vọng vào tiếng kêu "chi chi chi" thảng thốt của Tiểu Bạch. Âm thanh bất ngờ vang lên vài tiếng rồi chợt im bặt một cách khó hiểu.

Tần Vũ Niết cảm thấy có điều chẳng lành, vội vàng gọi lớn:

"Tiểu Bạch?"

Nhưng đáp lại nàng chỉ là một khoảng lặng đầy ngờ vực.

Tần Vũ Niết vội vã tắm rửa qua loa, nhanh chóng mặc y phục rồi chạy bổ ra ngoài.

Vừa bước vào phòng khách, nàng liền thấy Tiểu Bạch đang nằm rạp trên mặt đất. Nhìn kỹ lại, trên người nó không hề có bất cứ vết thương nào. Tần Vũ Niết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiến đến ôm nó lên, nhẹ nhàng trách mắng:

"Gọi ngươi mà sao lại không đáp lời? Ngươi muốn làm ta sợ đến hồn vía lên mây hả, hửm?"

Nhưng khi nhìn kỹ, nàng nhận ra Tiểu Bạch tuy không bị thương nhưng lại lộ rõ vẻ kinh hãi, đôi mắt tròn xoe ánh lên sự bất an kỳ lạ, toàn thân run rẩy bần bật như vừa gặp phải nỗi kinh hoàng tột độ.

Tần Vũ Niết chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn chút nào. Linh cảm mách bảo nàng rằng mọi chuyện tuyệt đối không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tần Vũ Niết chợt ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác nhanh chóng quét khắp căn phòng, toàn thân không khỏi căng chặt.