Thời gian trôi qua trong sự căng thẳng tột độ, cuối cùng thì... toàn bộ điểm tâm cũng bán hết sạch. Thật may mắn, quỷ hồn đứng cuối hàng kia lại là kẻ may mắn nhất trong đám người xui xẻo! Y vừa vặn mua được... miếng điểm tâm cuối cùng!
Dù chỉ là một miếng nhỏ, nhưng đối với y, đây đã là một đại may mắn. So với những quỷ hồn đứng sau không mua được gì, y ít ra vẫn còn chút gì đó để mang về. Y ôm chặt miếng điểm tâm trong tay, mặt mày hớn hở như vừa đoạt được bảo vật.
Những quỷ hồn đến muộn, không mua được miếng nào, ai nấy đều cảm thấy ấm ức, đua nhau than thở:
"Bà chủ Tần, lần sau làm nhiều thêm chút nữa đi! Dù sao cũng nên để lại cho bọn ta một phần chứ!"
Nhìn vẻ mặt oán trách đầy đáng thương của đám quỷ, Tần Vũ Niết bất giác cảm thấy... có chút áy náy. Dường như lương tâm nàng vừa bị lay động một cú đau nhói.
Đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của hơn ba mươi quỷ hồn không mua được gì, Tần Vũ Niết đành cười khổ, dịu giọng trấn an:
Gà Mái Leo Núi
"Thật lòng xin lỗi mọi người, hôm nay đã hết cả rồi. Lần sau ta sẽ làm nhiều hơn, cam đoan không ai phải ra về tay không."
Nàng cũng chẳng biết phải làm sao. Ban đầu cứ nghĩ số lượng hôm nay đã là dư dả, nào ngờ... vẫn không đủ phân phát.
Đúng lúc này, một bóng hình nhỏ nhắn tiến lên phía trước. Đó là một tiểu quỷ với khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn long lanh ngấn nước, trông như sắp bật khóc. Tiểu quỷ ngước đôi mắt đáng thương nhìn Tần Vũ Niết, giọng nói non nớt xen lẫn nghẹn ngào khẽ hỏi:
"Thật ư... thật sự hết sạch rồi sao? Dù chỉ là một miếng nhỏ, cũng không còn ư?"
Nhìn vẻ mặt đáng thương ấy, Tần Vũ Niết chỉ biết thở dài, cảm thấy bất lực. Nàng dịu dàng đáp:
"Quả thật đã hết sạch rồi. Ngay cả phần ta chuẩn bị cho nhân viên cũng đã mang hết ra bán cho các vị rồi."
Lời vừa dứt, nàng nhận ra hốc mắt tiểu quỷ bắt đầu đỏ hoe, nước mắt chực trào ra như sắp nhấn chìm cả gian hàng. Hoảng hốt, Tần Vũ Niết vội cúi thấp người xuống, dịu giọng dỗ dành:
"Được rồi, đừng khóc. Nghe ta nói đây, hôm nay không mua được, lần sau ta sẽ ưu tiên giữ phần cho muội, được không?"
Tiểu quỷ nghe xong, lập tức quẹt nước mắt, đôi môi cong lên nở nụ cười nhỏ. Nó ngước đôi mắt long lanh nhìn Tần Vũ Niết rồi chìa ngón tay út bé xíu ra, nghiêm túc nói:
"Cô đã hứa rồi nhé, ngoéo tay nào."
Tần Vũ Niết bật cười, không hề chần chừ vươn ngón tay út của mình ra ngoéo tay với tiểu quỷ. Cứ như vừa đạt được một lời hứa thiêng liêng, tiểu quỷ vui vẻ quay người, chui tọt vào đám đông quỷ hồn rồi biến mất tăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Vũ Niết khẽ thở phào, vừa định đứng dậy thì một giọng nói sang sảng vang lên từ phía sau:
"Bà chủ Tần!"
Nghe thấy, nàng lập tức quay người lại. Bất ngờ thay, người vừa cất lời gọi nàng chính là vị lão nhân mà lần trước nàng từng ra tay giúp đỡ – người bị ép duyên minh hôn khiến đám quỷ xung quanh phải rùng mình. Nhưng lần này, bên cạnh lão nhân là một cô gái trẻ, tuổi chừng đôi mươi, gương mặt thanh tú, ánh mắt toát lên vẻ rạng rỡ, thần thái. Nhìn dáng vẻ, Tần Vũ Niết đoán đây chính là cô con gái út mà lão nhân từng nhắc đến.
Lão nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y cô gái, bước nhanh tới trước mặt Tần Vũ Niết. Vừa đến nơi, lão không hề chần chừ, liền quay sang cô gái, giọng nói vừa xúc động vừa đầy nghiêm nghị:
"Mau, quỳ xuống dập đầu tạ ơn Bà chủ Tần! Nếu không có ân cứu mạng của vị cô nương đây, con bây giờ chắc vẫn còn bị lão già góa vợ họ Lưu kia hành hạ đến chẳng khác gì sống không bằng c.h.ế.t!"
Tần Vũ Niết nghe vậy, giật mình vội xua tay can ngăn:
"Ôi không, không cần, tuyệt đối không cần phải làm thế đâu..."
Nhưng cô gái trẻ đã nghe lời ngay tức khắc. Chỉ trong khoảnh khắc, nàng quỳ phịch xuống đất, dập đầu liên tục mấy cái vang rền trước mặt Tần Vũ Niết, giọng nói lanh lảnh, tràn đầy cảm kích:
"Đa tạ Bà chủ Tần đã ban ân cứu mạng cho con!"
Tần Vũ Niết nhìn cảnh tượng đó mà thở không ra hơi, vội vàng cúi người, luống cuống đỡ cô gái đứng dậy:
"Ôi trời ơi, được rồi, được rồi, đừng dập đầu nữa! Ta không dám nhận đại lễ này đâu!"
Lão nhân đứng bên cạnh chứng kiến, càng thêm cảm động. Lão gạt nước mắt, giọng nói đan xen sự hối hận và lòng cảm kích:
"Bà chủ Tần, chuyện của con gái út nhà ta quả thực là do cái thằng con trai vô dụng kia gây nên. Nó không biết trời cao đất dày, đi rêu rao lung tung, mới khiến con gái út của ta bị ép vào chuyện minh hôn tai hại này. Nhưng may mắn thay, nó đã trả hết tiền bạc và mời được đại sư cao tay hóa giải rồi.
Mấy ngày trước, con bé còn không dám bước ra khỏi nhà, sợ hãi đến nỗi run rẩy cả người. Nay tinh thần đã tươi tỉnh được đôi chút, ta liền dắt nó tới đây để tạ ơn cô nương. Nếu không nhờ cô nương ra tay tương trợ, ta thật sự không dám tưởng tượng cuộc sống sau này của nó sẽ gian khổ đến nhường nào."
Dứt lời, lão không kìm được mà đưa tay lau nước mắt, vẻ mặt vừa nhẹ nhõm vừa mang theo sự cảm kích vô bờ.
Tần Vũ Niết nghe xong chỉ biết cười khan, trong lòng thầm than: "Cái nghiệp làm ân nhân này, quả thực chẳng hề dễ dàng chút nào!"