Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 250: Diêm Vương gia cùng Tần cô nương hình như cãi nhau



Tần Vũ Niết hiện tại cũng không rõ, việc trước kia mỗi ngày nàng đều đích thân mang hoa hồng đến phủ Diêm Vương là do tiện đường hay vì một ý niệm nào sâu xa hơn. Trong lòng, nàng quyết định dành chút thời gian để xâu chuỗi mọi manh mối trong những ngày sắp tới.

Về đến nhà sau một ngày bận rộn, Tần Vũ Niết cảm thấy thân thể rã rời, đến mức không muốn động tay vào bếp núc. Nàng thẳng thừng đi vào phòng ngủ, thả mình xuống giường, cảm giác như cả người sắp tan chảy ra. Không quên, nàng giải phóng Tiểu Bạch khỏi túi càn khôn.

Tiểu Bạch chẳng về ổ mà lại chui tọt lên giường, nằm sát bên nàng. Cái đầu nhỏ mềm mại của nó cứ cọ cọ vào má nàng, phát ra tiếng "Chi chi" như đang làm nũng.

Cảm giác lông mịn mượt cọ vào mặt khiến Tần Vũ Niết buồn buồn mà bật cười. Nàng chống khuỷu tay lên giường, ôm Tiểu Bạch vào lòng, rồi bắt đầu xoa nắn đủ kiểu, như trút bỏ hết sự mỏi mệt cả ngày vào con linh sủng đáng yêu này.

Tiểu Bạch chẳng hề phản kháng, còn phối hợp vô cùng ngoan ngoãn, để mặc nàng "tác oai tác quái". Bộ dạng của nó như thể đang nói: [Muốn làm gì thì làm, ta đây rộng lượng, tha thứ hết.]

Xoa đến khi toàn thân Tiểu Bạch từ bộ lông mượt mà trở nên rối tung như tổ quạ, Tần Vũ Niết mới chịu dừng tay. Nàng ngồi dậy, duỗi người thoải mái hơn, cảm giác mệt mỏi cũng vơi đi đáng kể.

"Cảm ơn ngươi, Tiểu Bạch." Tần Vũ Niết vừa nói vừa vỗ vỗ đầu nó đầy yêu chiều.

Tiểu Bạch kiêu ngạo ưỡn ngực, đôi mắt long lanh đầy tự mãn, "Chi chi chi!" như muốn nói: Xem đi, không có ta thì ngươi làm gì bây giờ hả?

Tần Vũ Niết bật cười vì dáng vẻ đáng yêu đó, vừa xoa đầu nó vừa cười nói: "Đúng đúng, Tiểu Bạch nhà ta là nhất, là đỉnh nhất rồi!"

Nói xong, nàng đặt Tiểu Bạch lên vai, rồi bước thẳng vào bếp.

Hôm nay Tần Vũ Niết cảm thấy lười biếng, chẳng buồn nấu nướng cầu kỳ, bèn làm đơn giản một món cơm chiên trứng, kèm thêm ít đồ chua. Chỉ vậy thôi mà mùi thơm cũng đủ khiến người ta thòm thèm.

Cơm chiên trứng vừa mới bày ra đĩa, chưa kịp nguội, Diêm Vương gia đã sai tiểu thị mang hộp đồ ăn tới nơi.

Cùng lúc đó, ở địa phủ, Thôi Phán Quan đang báo cáo công việc cho Diêm Vương gia. Báo cáo xong, y như chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói thêm:

"Hôm qua, Tần cô nương có đến tìm ngài đấy."

Nghe vậy, Diêm Vương gia ánh mắt khẽ tối lại, chất giọng trầm thấp xuống mấy phần: "Nàng ấy đến tìm ta? Khi nào?"

Thôi Phán Quan không nhận ra sự thay đổi khác lạ trong giọng nói của Diêm Vương, chỉ nghĩ Diêm Vương gia tò mò lý do Tần Vũ Niết đến, liền thật thà đáp: "Vâng, tới rất sớm, sớm hơn ngày thường rất nhiều. Hình như nàng ấy mang điểm tâm đến cho ngài, nghe nói là điểm tâm hôm qua Tần cô nương đặc biệt làm nhiều hơn để bán. Điểm tâm ấy hương vị tuyệt hảo."

Diêm Vương nhíu mày, đáy mắt thoáng qua một tia không vui: "Các ngươi đã động vào rồi sao?"

Thôi Phán Quan thoáng ngẩn ra, cảm giác có gì đó không ổn trong không khí. Liền vội vàng xua tay giải thích: "Không không, Tần cô nương chỉ để lại cho mấy vị quỷ sai gác cổng bên ngoài mà thôi!"

Nhìn ánh mắt sắc lạnh của Diêm Vương, Thôi Phán Quan cảm thấy một trận mồ hôi lạnh sắp túa ra. Trong một nỗ lực cứu vãn tình hình, hắn vội vàng bổ sung:

"À, mà... nàng ấy cũng có đưa cho ta một chút!"

Nói rồi, Thôi Phán Quan nhanh chóng chuyển chủ đề:

"Nhưng mà, Tần cô nương vốn dĩ luôn rất chu đáo. Món ngon nhất chắc chắn vẫn để dành cho ngài. E rằng trong hộp đồ ăn tối nay cũng sẽ có phần điểm tâm đó."

Đúng lúc này, tiểu thị bưng hộp đồ ăn tiến vào.

Thôi Phán Quan lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười lớn:

"Vừa nhắc đến đã thấy tới rồi! Dùng bữa tối thôi!"

Thôi Phán Quan hào hứng bước tới, nhận lấy hộp đồ ăn, rồi nhanh chóng mở ra. Nhưng khoảnh khắc hộp được mở, gương mặt hắn lập tức đanh lại, tựa như bị Định Thân Thuật giam cầm:

"???"

Trước mắt hắn là một hộp cơm... trống trơn, chỉ độc một phần cơm rang trứng đơn giản, cùng chút đồ chua nằm lọt thỏm nơi góc hộp. Chẳng hề có món mặn cầu kỳ, không canh nóng hổi, càng không có những món điểm xuyết quen thuộc thường thấy.

Thôi Phán Quan hoàn toàn ngây người. Hắn nhìn chằm chằm vào hộp cơm như không thể tin nổi vào mắt mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chuyện này là sao đây?

Ngày thường, dù ít dù nhiều cũng phải có một món mặn, một món xào, thậm chí nếu Tần cô nương vui vẻ còn có cả đồ tráng miệng nữa. Nhưng hôm nay? Chỉ là một phần cơm rang trứng!?

Thôi Phán Quan không thể tin được, liền vội vã xúc hết phần cơm rang trứng và đồ chua ra ngoài, lật hộp đồ ăn lên xem xét kỹ lưỡng. Nhưng cuối cùng vẫn chẳng tìm thấy bất cứ món ăn nào khác, chỉ còn lại một phần cơm rang trứng đơn giản, như thể mọi chuyện chẳng có gì lạ lẫm.

Ngay lúc đó, dưới ánh mắt băng lãnh của Diêm Vương, Thôi Phán Quan cảm thấy toàn thân tê dại, một luồng hàn khí từ lòng bàn chân xộc thẳng lên Thiên linh cái.

Nhưng chỉ trong giây lát, Diêm Vương đã dừng mắt lại trên phần cơm rang trứng, nhìn chăm chú một lúc lâu. Sau đó, ngài thở dài, khuôn mặt thoáng chút bất đắc dĩ, khẽ nhíu mày xoa xoa trán, tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó khó hiểu.

Ngài không cách nào lý giải sự tình, không hiểu vì cớ gì mọi chuyện lại hóa ra nông nỗi này. Rốt cuộc điều gì đã khiến mọi thứ thay đổi?

Thôi Phán Quan nhìn đĩa cơm rang trứng lẻ loi, lại liếc nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diêm Vương, chỉ hận chính mình sao lại phải tò mò nhiều đến vậy. Giờ phút này, Thôi Ngọc chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống, tránh việc bị Diêm Vương giáng cơn thịnh nộ lên đầu.

Đúng lúc hắn lo lắng như bị lửa đốt, Diêm Vương bỗng cất lời: "Ngươi lui ra đi."

Nghe vậy, Thôi Phán Quan lập tức đứng dậy, cung kính chắp tay thi lễ rồi nhanh chóng rời đi.

Vừa bước ra khỏi phòng, Thôi Phán Quan tựa như được tái sinh, cảm giác vừa thoát khỏi uy áp kinh người của Diêm Vương. Khí thế của Diêm Vương vừa rồi suýt chút nữa khiến hắn hồn phi phách tán. Hắn thậm chí còn chẳng dám mở miệng, không khí xung quanh như thể đọng lại, vô cùng ngột ngạt.

Quay đầu nhìn lại, xác nhận Diêm Vương không có đuổi theo, hắn lập tức lấy chiếc truyền âm ra, không chút chần chừ, bắt đầu gõ loạn lên.

Thôi Phán Quan: "Diêm Vương và Tần cô nương e rằng đang giận dỗi nhau!!"

Phạm Vô Cữu: "Làm sao có thể! Diêm Vương và Tần cô nương chẳng phải vẫn rất hòa hợp sao?"

Thôi Phán Quan: "Hôm nay Tần cô nương chỉ đưa cho Diêm Vương một hộp cơm rang trứng, thêm vào một ít đồ chua thôi! Còn mấy quỷ ở địa phủ mua điểm tâm, Tần cô nương lại không gửi cho Diêm Vương! Cái này nói lên điều gì?"

Thôi Phán Quan: "Nói lên Tần cô nương đang giận! Rất có thể đang giận dỗi Diêm Vương! Đây là cách nàng ấy bày tỏ sự bất mãn!"

Thôi Phán Quan: "Ta ở Địa phủ đã lâu, chưa từng thấy cô nương nào dám khiến Diêm Vương nhíu mày, mà quan trọng hơn, Diêm Vương dường như không hề giận dữ, chỉ có chút bất đắc dĩ mà thôi."

Đầu Trâu: "Nếu đúng như vậy, Tần cô nương sắp trở thành Diêm Vương phi rồi, chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

Mặt Ngựa: "Ôi, thật lợi hại! Có người dám khiến Diêm Vương nhíu mày mà vẫn yên ổn vô sự! Tần cô nương là thần thánh phương nào? Chắc chắn phải bồi bổ thêm cho nàng ấy một chút mới được."

Tạ Tất An: "Tần cô nương tính tình rất tốt, lại còn là một tiểu cô nương đáng yêu, vậy mà sao lại khiến cho không khí căng thẳng đến vậy?"

Phạm Vô Cữu: "Có lý! Hay là Diêm Vương quá lạnh nhạt, khiến Tần cô nương bị tổn thương?"

Phạm Vô Cữu: "Chậc chậc, ta đã nói rồi, tính tình của Diêm Vương không dễ gần chút nào! Hiếm hoi lắm mới gặp được một cô nương vừa hiền lành, lại còn khéo tay nấu nướng tài tình, vậy mà lại để vuột mất! Cũng khó trách nàng ấy không vui..."

Thôi Phán Quan: "Các ngươi không thấy được biểu cảm bất đắc dĩ của Diêm Vương à? Ngài có vẻ là hơi chiều nàng ấy đấy! Ta cảm thấy Tần cô nương vẫn còn hy vọng, lần đầu tiên thấy Diêm Vương như vậy đấy."

Gà Mái Leo Núi

Mặt Ngựa: "Này, nếu cứ tiếp diễn như thế này, Diêm Vương vẫn không giận Tần cô nương, liệu chúng ta có thể... gặp phiền phức không?"

Mọi người trong đàn im lặng vài giây sau khi nghe Mặt Ngựa nói vậy.

Tạ Tất An: "Thôi được rồi, gần đây cứ giữ im lặng đi, đừng gây thêm rối rắm."

Đầu Trâu: "Mặt Ngựa, không phải ngươi sắp dẫn một tên quỷ đi Diêm Vương điện sao?"

Mặt Ngựa: "..."

Mặt Ngựa: "Ôi trời, tên quỷ đó làm vô số việc ác, giờ mà đi, liệu có bị Diêm Vương đ.á.n.h cho hồn phi phách tán không nhỉ?"

Phạm Vô Cữu: "Vậy thế này nhé, ngươi thử hỏi xem có ai chưa ăn điểm tâm không, rồi mang tới dâng cho Diêm Vương, nói đó là do Tần cô nương đưa. Nếu thật sự bất khả thi, ngươi hãy đi cầu xin Tần cô nương làm cho ngươi một ít điểm tâm, rồi nói rằng chính tay Tần cô nương chuẩn bị cho Diêm Vương."