Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 254: Không thể ăn chỗ đồ ăn đã "nhiễm bẩn"



Tần Niệm siết chặt tay, đôi mắt đỏ hoe nhưng trên khuôn mặt vẫn gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh. Trong khi đó, Tần Vũ Niết chẳng hề để tâm đến nàng ta, ánh mắt nàng hoàn toàn bị hút chặt vào người phục vụ đang tiến gần. Dường như nàng có thể ngửi thấy hương thơm quyến rũ của món ăn từ xa, dù không biết đó có phải là ảo giác hay không. Gần đây, khứu giác của nàng trở nên sắc bén đến lạ lùng, tựa hồ như có thần lực tăng cường, hoặc cũng có thể... chỉ là nàng đang tưởng tượng.

Ngay giây sau, người phục vụ đã đặt món ăn xuống trước mặt nàng, mùi thơm lập tức lan tỏa.

Tần Vũ Niết không chần chừ, lập tức cầm lấy đôi đũa, chuẩn bị thưởng thức, chẳng thèm đoái hoài đến Tần Niệm đang đứng ngay bên cạnh. Khoảnh khắc đó, Tần Niệm thoáng cau mày.

Sự thật tàn nhẫn hơn nàng ta hình dung. Trong mắt Tần Vũ Niết, sự hiện diện của nàng ta thậm chí còn chẳng bằng một bàn đồ ăn thơm nức mũi.

Ý nghĩ đó khiến sắc mặt Tần Niệm càng lúc càng khó coi, lòng tự tôn bị giẫm đạp không thương tiếc.

Về phần Tần Vũ Niết, nàng đúng là chẳng mảy may để tâm đến Tần Niệm. Trong thế giới của nàng lúc này, món ăn trước mắt mới là "nhân vật chính".

Đứng bên cạnh Tần Niệm, vị Bàn Long tiên sinh quyền uy kia đã sống lâu đến mức chưa từng bị ai xem thường như thế. Nhưng giờ đây, hắn bị coi như không khí. Đôi mắt sắc lạnh của hắn thoáng lóe lên một tia âm u.

"Ngươi chán sống rồi!"

Giọng hắn vang lên lạnh như băng.

Hắn đưa tay ra, định túm lấy cổ áo Tần Vũ Niết để nhấc bổng nàng lên như nhấc một món đồ chơi.

Tuy nhiên, Tần Vũ Niết, đang mải mê ăn vội vàng, bất chợt cảm thấy một luồng gió lạnh lùa qua. Theo bản năng, nàng nghiêng thân mình tránh sang một bên, vừa khéo thoát khỏi bàn tay đang lao tới của Bàn Long.

Bàn Long vồ hụt, bàn tay trống trơn dừng lại giữa không trung. Cảnh tượng này khiến vài người xung quanh không nhịn được mà bật cười khúc khích.

Tần Niệm lúc này mới nhận ra xung quanh đã tụ tập khá đông người hiếu kỳ. Cả người phục vụ vừa nãy cũng lén lút rời đi, e rằng sợ xảy ra chuyện lớn nên đã gọi quản sự đến giải quyết.

Nghe thấy tiếng cười bất chợt vang lên từ đám đông, sắc mặt vốn đã âm trầm của Bàn Long nay lại càng đen hơn. Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn lướt qua đám người, ánh nhìn lạnh lẽo như mũi kiếm khiến những kẻ vừa lén cười hắn phải cúi gằm mặt xuống.

Nhưng hắn chẳng hề nao núng trước sự chú ý của mọi người. Định bụng tiếp tục hành động, thì Tần Niệm đã nhanh tay kéo lại cánh tay hắn. Lo lắng hắn gây chuyện lớn ngay tại đây, nàng ta đành cố gắng ngăn cản. Dù đối tượng là Tần Vũ Niết – người nàng ta vốn chẳng ưa gì – nhưng nàng ta cũng không muốn vì chuyện này mà bị lôi đến quan phủ. Hơn nữa, nàng ta đã thấy quản sự đang tiến lại gần với vẻ mặt nghiêm trọng.

Trong tình thế gấp gáp, Tần Niệm đành vội vàng nở nụ cười gượng gạo, ánh mắt tràn đầy áy náy nhìn Tần Vũ Niết:

"Tỷ tỷ, thật xin lỗi. Muội không ngờ tỷ lại không muốn nhìn thấy muội đến vậy. Chúng ta lập tức cáo lui đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Câu nói của Tần Niệm khiến Bàn Long nhíu mày, sắc mặt âm trầm hơn. Hắn bực dọc chất vấn, giọng đầy hậm hực:

"Làm gì?"

Tần Niệm bị tiếng quát bất ngờ của hắn làm cho sững người, ánh mắt ngây ngốc nhìn hắn như thể không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Một lúc sau, nàng mới lí nhí đáp lại:

"Chàng không phải nói sẽ đối xử tốt với ta sao?"

Câu hỏi này khiến Bàn Long khựng lại, rơi vào vài giây trầm tư khó xử.

Cuối cùng, bị ánh mắt của Tần Niệm nhìn đến mức khó chịu, hắn đành giơ tay vò đầu bứt tóc, vẻ mặt bất đắc dĩ:

"Được rồi, được rồi! Ta đi với nàng, thế đã được chưa?"

Nói xong, hắn hằn học liếc Tần Vũ Niết một cái, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn như muốn khắc sâu hình bóng nàng vào trí nhớ. Giọng nói lạnh băng để lại một câu đầy đe dọa:

"Ta nhớ kỹ ngươi rồi."

Dứt lời, Bàn Long đút tay vào túi quần, chẳng buồn ngoái đầu nhìn lại mà sải bước ra khỏi cửa hàng. Tần Niệm cũng vội vàng bước nhanh theo sau.

Tần Vũ Niết khẽ thở phào một tiếng, an ổn ngồi lại chỗ cũ. Dù những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh vẫn chưa tan đi, nàng cũng chẳng buồn để tâm.

Nàng cúi xuống nhìn bàn thức ăn lộn xộn, thầm nghĩ: "Đúng là một phen hú vía, nhưng lại khiến ta mất cả khẩu vị!"

Tần Vũ Niết vốn quen đối mặt với đủ kiểu tình huống oái oăm trong đời, nhưng lần này lại là một trải nghiệm không mấy dễ chịu, đặc biệt là khi nó ảnh hưởng trực tiếp đến... khẩu phúc của nàng.

Vừa rồi, vị Bàn tiên sinh kia ra tay thật quá lố lăng, tuy không chạm đến nàng nhưng lại làm rung chuyển bàn ăn, khiến đồ ăn đổ vương vãi. Tệ hại hơn, hắn nói chuyện lại chẳng kiêng dè, phun cả nước bọt ra ngoài, khiến vài món trên bàn cũng bị "vấy bẩn".

Thật sự quá lãng phí! Phá hư lương thực là tội lớn!

Gà Mái Leo Núi

Nhưng bảo nàng tiếp tục ăn số thức ăn đã "nhiễm bẩn" kia, quả thực... không cách nào nuốt trôi được.