Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 259: Triệu thỉnh Hắc Bạch Vô Thường tới diện kiến ta



Bàn Long lắc đầu cảm thán:

"Lão gia tử tranh đấu cả một đời, cuối cùng không ngờ lại rơi vào kết cục thê t.h.ả.m như vậy."

Bàn Đình Sinh liếc nhìn Bàn Long, vẻ mặt đầy mỉa mai:

"Ngươi lúc này lại giả vờ tỏ ra hiếu thuận đấy ư?"

Bàn Long nhún vai, cười nhạt:

"Không phải, chỉ là nghĩ đến cuộc đời này, tốt nhất cứ nên tận hưởng lạc thú trước mắt. Kết cục cuối cùng ra sao, nào ai đoán định được."

Nói đoạn, hắn dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy phủi tay:

"Thôi, không tán gẫu với huynh nữa, ta đi hưởng thụ đây."

Bàn Đình Sinh bật cười lớn, kéo dài giọng điệu chế giễu:

"Lại vội vã đi tìm cô nương Tần Gia ư? Ít nhất ngươi cũng nên dọn dẹp mớ hỗn độn do ngươi gây ra trước đã chứ!"

Nhắc đến Tần Niệm, khóe môi Bàn Long cong lên nụ cười đầy ẩn ý:

"À, nàng ta quả thật có chút thú vị, nhưng cũng chỉ đến thế. Dù sao, chơi đùa mua vui thì vẫn ổn. Loại người tự cho mình là thông minh như nàng ta lại càng đáng để trêu chọc. Huống hồ, chẳng phải việc của kẻ tài ba lúc nào cũng chất chồng sao?"

Nói xong, hắn quay lưng bước ra khỏi cửa.

Bàn Đình Sinh bực bội gọi vọng theo:

"Tối nhớ quay về dùng bữa đấy!"

Bàn Long không quay đầu lại, chỉ giơ tay phất nhẹ đáp lời:

"Đã rõ."

Song hành cùng lúc ấy, Tần Vũ Niết vẫn luôn chuyên tâm theo dõi tin tức tại Thành phố A, ngay cả khi đã bước chân xuống Địa phủ, thần sắc nàng vẫn không giấu nổi nét ưu tư.

Quanh quẩn bên cạnh, đám quỷ hồn bắt đầu râm ran bàn tán. Một con quỷ đầy ngờ vực thốt lên:

"Xem thần thái của Bà chủ Tần kìa, trông thất thần như vậy, chẳng lẽ đã gặp phải chuyện gì phiền lòng?"

Một con khác liền tiếp lời:

"Ta gọi mấy lượt mà nàng chẳng hề đáp lời, không biết trong lòng đang tính toán điều gì."

"Lâu nay chưa bao giờ thấy Bà chủ Tần có dáng vẻ này. Hay là do ngày ngày làm việc quá mức, sinh ra mệt nhọc tiều tụy rồi?"

"Cũng có thể lắm! Thân thể dù sao cũng có giới hạn, làm việc quá độ ắt sẽ tổn hại sức khỏe. Hay là chúng ta nên khuyên nàng ấy nghỉ ngơi đôi ba ngày?"

Đám quỷ bàn tán không ngớt, nhưng Tần Vũ Niết vẫn chẳng hề hay biết, mải mê chìm sâu vào dòng tư lự của riêng mình.

Mãi đến khi những lời bàn tán ấy khiến Lý Tử Hàm cùng những người bên cạnh chú ý, ánh mắt đầy lo lắng đổ dồn về phía Tần Vũ Niết.

Lý Tử Hàm cất lời dịu dàng thăm hỏi:

"Bà chủ Tần, nếu người cảm thấy mệt mỏi quá thì hãy hồi phủ nghỉ ngơi đi thôi."

Giọng nói ấy khiến Tần Vũ Niết chợt sực tỉnh, ngơ ngác đáp lại:

"Hả?"

Tần Vũ Niết đưa mắt nhìn Lý Tử Hàm, rồi lại quay sang hàng dài quỷ hồn đang xếp hàng, bật cười nhẹ:

"Ta không mệt, chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện nên tâm trí hơi xao nhãng chút thôi."

Mặc dù Tần Vũ Niết đã giải thích, nhưng những con quỷ khác vẫn không tin tưởng hoàn toàn. Chúng cho rằng nàng chỉ nói vậy để trấn an lòng người.

Một con quỷ chân thành nói lớn:

"Bà chủ Tần, nếu người thực sự có chuyện gì thì nhất định phải kể với bọn ta. Nếu có thể trợ giúp, bọn ta chắc chắn sẽ dốc hết lòng sức!"

"Phải đó, bọn ta quỷ đông thế mạnh, nào sợ đ.á.n.h đấm. Một mình chưa xong thì cả bọn cùng xông lên đ.á.n.h cho ra bã!"

Những lời đó khiến Tần Vũ Niết không nhịn được bật cười:

"Thật sự không có chuyện gì đâu, ta cảm tạ chư vị rất nhiều."

Cứ ngỡ mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nào ngờ đám quỷ vẫn cứ để tâm, lo lắng không thôi. Thậm chí sau khi mua xong cơm hộp rời đi, bọn chúng còn rôm rả bàn tán dọc đường đi.

Giáp Quỷ trầm ngâm:

"Ngươi thấy thế nào? Bà chủ Tần thực sự không có chuyện gì chứ? Ta nhìn nàng hôm nay thần sắc bất an đã lâu, trông có vẻ tiều tụy lắm."

Ất Quỷ lắc đầu:

"Khó mà nói trước được, nhưng công nhận trạng thái của Bà chủ Tần hôm nay không được ổn thỏa như mọi khi."

Giáp Quỷ vuốt cằm trầm tư rồi đưa ra một giả thuyết nghe chừng nghiêm túc:

"Có khi nào... là do Bà chủ Tần cãi vã với ý trung nhân không?"

Ất Quỷ tròn mắt nhìn sang:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ý trung nhân? Ngươi nói đùa sao? Bà chủ Tần bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian mà kiếm tìm nhân duyên?"

Giáp Quỷ ra vẻ đầy lý lẽ phản bác:

"Bà chủ Tần vừa xinh đẹp lại tài giỏi, có được ý trung nhân chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao? Dù bận rộn đến mấy, kiếm được nhiều tiền tài như thế, chẳng lẽ lại không tìm nổi một phu quân thích hợp?"

"Nghe cũng có lý lẽ!"

Hai con quỷ tiếp tục rôm rả tán gẫu, mà không hề hay biết có hai tên quỷ sai đứng gần đó, vô tình nghe trọn vẹn đoạn đối thoại từ đầu đến cuối.

Hai tên Quỷ sai không kìm được, lập tức mở Pháp Khí truyền tin vào nhóm chat nội bộ Địa phủ để báo tin nóng:

Địa Phủ – Quần Đàm số 1

Quỷ sai Giáp:

[Ta vừa đi ngang qua, tình cờ nghe được mấy con quỷ hồn nói Bà chủ Tần hôm nay trông rất tiều tụy, rõ ràng là bị kẻ nào đó làm cho phiền muộn. Người tốt như Bà chủ Tần mà cũng có kẻ không biết trân trọng, dám khiến nàng ấy buồn bực! Thật sự không thể chấp nhận được!]

Quỷ sai Ất:

[Đối tượng của Bà chủ Tần là kẻ nào vậy nhỉ? Vừa xinh đẹp lại tài giỏi kiếm tiền như thế mà còn không biết quý trọng, dám gây chuyện khiến nàng phiền lòng! Thật quá đáng! Nếu vì chuyện này mà Bà chủ Tần không còn giáng lâm Địa phủ bán cơm hộp nữa, chúng ta sau này lấy đâu ra thực phẩm thượng hạng để dùng đây?!]

Quỷ sai Bính:

[Việc này tuyệt đối không thể bỏ qua! Phải lập tức xử lý cho thỏa đáng!]

Ở một Quần Đàm khác, Phạm Vô Cữu – quỷ sai lâu năm thường xuyên lướt đàn luận bàn – vô tình thấy được tin tức này. Không kìm được sự lo lắng, hắn lập tức chuyển tin vào một nhóm nhỏ khác.

Phạm Vô Cữu:

[Nghe đồn trong nhóm lớn có quỷ sai nói rằng hôm nay Tần cô nương trông rất tiều tụy, trạng thái không hề ổn. Có khi nào là vì cãi vã với Diêm Vương gia không? Chẳng lẽ đêm qua bị mất giấc? Nếu thực sự vì chuyện đó mà Tần cô nương nổi giận, không chịu giáng lâm Địa phủ bán cơm hộp nữa thì khốn khổ rồi. Chúng ta chẳng những đói meo mà ngay cả kế hoạch mời Tần cô nương vào làm đầu bếp chính cho Nhà ăn Địa phủ cũng coi như tan thành mây khói. Xem chừng tình hình này, hy vọng ngày càng xa vời... ]

Phạm Vô Cữu tiếp tục than thở:

[Haizz... Thật đau lòng cho Tần cô nương quá. Không biết Diêm Vương gia có tham gia Quần Đàm để đọc tin tức này không nhỉ? Nếu Người đã đọc rồi, thì không biết sẽ có phản ứng ra sao đây?]

Một lát sau, Thôi Phán Quan lên tiếng:

[Diêm Vương gia bận rộn công vụ lắm, hiện giờ vẫn chưa được ngơi nghỉ phút nào, quả là một vị Tam Lang liều mạng mà!]

Thôi Phán Quan bổ sung thêm:

[Vì tương lai của Nhà ăn, vì tài nghệ nấu nướng xuất chúng của Tần cô nương, chốc nữa ta sẽ tranh thủ nói vài lời với Diêm Vương gia xem sao. Xem thử phản ứng của Người như thế nào.]

Gà Mái Leo Núi

Mã Diện (Mặt Ngựa) chen vào góp lời:

[Ta vừa mới xong công việc, đang trên đường quay về cũng đã nghe được tin này rồi. Xem ra hôm nay lời đồn đãi lan rộng thật nhanh chóng.]

Thôi Phán Quan lúc này làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, khẽ nhíu mày lẩm bẩm:

[Không rõ Tần cô nương gặp phải chuyện gì, liệu hôm nay nàng còn giáng lâm Địa phủ để bán cơm hộp nữa không?]

Diêm Vương nghe thấy tiếng lẩm bẩm nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cất lời:

"Ngươi đang lầm bầm điều gì đấy?"

Thôi Phán Quan lập tức nghiêm mặt đáp lời:

"Khải bẩm Diêm Vương, ta vừa mới lướt xem tin tức trong nhóm, thấy các quỷ hồn đều bàn tán Tần cô nương hôm nay trông có vẻ mỏi mệt, khí sắc uể oải. Ta lo lắng, nhỡ đâu thân thể nàng không khỏe, sau này không còn xuống Địa phủ bán cơm hộp nữa thì sao?"

Nghe lời này, bàn tay Diêm Vương đang cầm bút khẽ khựng lại. Hắn trầm giọng hỏi:

"Vì cớ gì mà lại như vậy?"

Thôi Phán Quan chớp lấy cơ hội mười phần, lập tức thêm mắm dặm muối, cố ý liếc Diêm Vương một cái rồi chậm rãi nói:

"Nghe đồn là cãi vã với tình lang."

Lời này vừa thốt ra, lông mày Diêm Vương lập tức cau chặt. Tình lang? Tần Vũ Niết làm gì có tình lang nào? Nếu thật sự có, lần trước nàng đã chẳng thốt ra những lời tuyệt tình đó với hắn rồi.

Nhưng nếu không phải vì chuyện tư tình kia, vậy rốt cuộc là vì lý do gì khiến nàng lại suy sụp đến thế?

Nghĩ tới một khả năng nào đó, Diêm Vương không khỏi cảm thấy phiền lòng. Hắn nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn, đôi mày càng nhíu chặt hơn. Không thể tự chủ, hắn lấy điện thoại ra xem qua một lượt. Màn hình hiển thị cuộc trò chuyện với Tần Vũ Niết vẫn dừng ở tin nhắn cũ, hôm nay hoàn toàn không có bất kỳ hồi âm nào từ nàng gửi đến.

Thôi Phán Quan liếc mắt thấy bộ dạng này của Diêm Vương, trong lòng không khỏi cười thầm: "Thực sự đã luống cuống rồi! Quả nhiên Diêm Vương gia vẫn rất để tâm đến Tần cô nương. Vừa nghe thấy chuyện liên quan đến nàng, sắc mặt liền thay đổi ngay. Nhìn cái điệu bộ kia... chẳng lẽ là đang ghen tuông?"

Nghĩ đến đây, Thôi Phán Quan lại làm ra vẻ nóng lòng, giọng đầy vẻ lo lắng:

"Không biết Tần cô nương giờ đang thế nào. Chắc là khổ sở lắm, nếu không làm sao mà khí sắc lại tệ đến mức bọn quỷ hồn vừa nhìn đã nhận ra."

Nghe lời này, ngón tay Diêm Vương dừng nhịp, môi mím chặt thành một đường. Giọng nói trầm lạnh vang lên:

"Truyền Hắc Bạch Vô Thường đến diện kiến ta ngay lập tức."

Thôi Phán Quan vừa nghe đã hiểu ý, trong lòng không khỏi khẽ reo lên: "Thành công rồi! Diêm Vương gia rốt cuộc đã không thể nhẫn nhịn được nữa!"

Dù sao mỗi khi có việc liên quan đến Tần cô nương, chín phần mười Diêm Vương đều giao cho Hắc Bạch Vô Thường xử lý. Giờ tự mình truyền bọn họ đến, ý tứ trong đó còn cần nói thêm chăng?

Thôi Phán Quan nhếch miệng cười thầm: "Đã hoàn toàn khuất phục rồi!"