Sắc mặt Bàn Long tối sầm, u ám đến mức gần như có thể rỏ ra mực.
Tần Niệm mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô ngồi bật dậy trên giường. Làn da trắng mịn như men sứ của cô ánh lên một màu hồng nhạt tự nhiên. Cô nhìn Bàn Long, đôi mắt thoáng chút lo lắng:
"Chuyện gì thế?"
Câu hỏi chưa kịp tan trong không khí, ánh mắt Tần Niệm chậm rãi lướt xuống, dò theo ánh nhìn đang đổ dồn của Bàn Long.
Căn phòng đột ngột chìm vào một khoảng lặng c.h.ế.t chóc, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Bàn Long lập tức kéo mạnh chăn lên, che kín mít cơ thể. Sắc mặt anh ngày càng u ám, tựa như một đám mây đen tích tụ bão tố. Hắn nghiến răng ken két, dùng tay đ.ấ.m mạnh xuống tấm đệm, giọng nói đầy tức giận pha lẫn sự bất lực:
"Vừa rồi... chỉ là lỗi kỹ thuật! Trạng thái tâm lý không ổn! Làm lại, bắt đầu lại từ đầu!"
Tần Niệm vẫn ngồi nguyên bên kia, hai tay ôm chặt chăn. Cô nhìn Bàn Long với ánh mắt phức tạp, biểu cảm trên gương mặt như đang trải qua một cơn bão cảm xúc hỗn loạn.
Trước đó, khi cả hai hôn nhau, Bàn Long đã thể hiện sự mãnh liệt, nhiệt tình như lửa cháy, hung hãn như một con sói đói đang vồ mồi. Tần Niệm thậm chí đã tin rằng hắn là một người đàn ông mạnh mẽ, đầy bản lĩnh. Không ngờ, sự kỳ vọng lớn lao ấy lại nhận về kết quả... đáng thất vọng này.
Sự đối lập quá lớn giữa kỳ vọng và thực tế khiến Tần Niệm trong phút chốc ngây người, không biết phải phản ứng thế nào.
Ánh mắt thất vọng xen lẫn hoài nghi trên gương mặt Tần Niệm lúc này chẳng khác gì một nhát d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng vào lòng tự tôn vốn đã yếu ớt của Bàn Long. Đối với hắn, đó là sự miệt thị trắng trợn, một tiếng cười nhạo đầy khinh bỉ mà không cần phải phát ra thành lời.
Đôi mắt Bàn Long bỗng trừng lớn, đỏ ngầu như sắp b.ắ.n ra lửa. Gương mặt hắn méo mó, sự phẫn nộ bùng nổ thành tiếng quát:
"Cái biểu cảm c.h.ế.t tiệt đó là sao?! Cô có ý gì hả?! Tôi đã nói đây chỉ là ngoài ý muốn! Không tin thì cô cứ đi mà hỏi bọn họ thử xem!"
Tần Niệm nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu vẫn giữ được sự bình tĩnh đến khó tin:
"Tôi đâu có nói là không tin đâu..."
Nhưng rõ ràng, lời giải thích nhẹ nhàng ấy chẳng thể dập tắt được ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Bàn Long. Đầu óc hắn như bị cơn cuồng nộ che phủ. Ánh mắt hắn hằn lên tia dữ tợn, trừng thẳng vào Tần Niệm, như muốn tuyên chiến. Cả người hắn toát ra một khí thế ngang ngược, độc đoán: "Nếu không hoàn toàn chinh phục được cô, tôi thề sẽ không bỏ cuộc!"
"Cô cứ xem đây! Bắt đầu lại!" – Hắn gần như gầm lên.
Không chờ đợi thêm một giây nào nữa, Bàn Long vung tay đẩy mạnh Tần Niệm ngã sấp xuống giường một cách thô bạo. Cô bị đẩy mạnh đến mức chăn gối văng tung tóe. Và trước khi Tần Niệm kịp phản ứng, hắn đã lao tới như một con thú đói khát, quyết tâm chứng minh bản thân bằng mọi giá.
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời gian chậm rãi trôi qua... từng giây, từng phút.
Sau một khoảng thời gian dài, căn phòng lại chìm vào một khoảng lặng đáng sợ.
Cả hai nằm yên trên giường, không ai nói một lời, cũng chẳng ai nhìn đối phương. Sự yên tĩnh nặng nề bao trùm lấy căn phòng, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ xen lẫn không khí ngượng nghịu, ái ngại đến tột cùng.
Lòng tự tôn của một người đàn ông vừa bị giáng một đòn chí mạng, Bàn Long cảm thấy gương mặt mình nóng ran. Hắn tối sầm mặt, môi mím chặt đến trắng bệch, ánh mắt lóe lên vẻ cuồng nộ. Hắn nghiến răng nói:
"Không thể nào! Tôi không tin! Chắc chắn là do cô ăn mặc quá xuề xòa, làm ảnh hưởng đến phong độ của tôi. Tôi sẽ bảo người mang cho cô bộ đồ khác, chúng ta sẽ làm lại từ đầu!"
Tần Niệm ngây người ra một lúc, trong đầu chỉ kịp gào lên: "Thế quái nào cái này cũng đổ lỗi cho tôi được cơ chứ?"
Cô thầm nhủ: "Không phải lỗi của tôi mà. Hắn ta chỉ được cái mã bề ngoài, mà công cụ thì lại chẳng xài được, dù có bối cảnh chống lưng khủng đến mấy đi chăng nữa..."
Nghĩ đến thế lực đáng sợ đứng sau Bàn Long, Tần Niệm c.ắ.n nhẹ môi dưới, nuốt ngược mọi lời mỉa mai vào trong. Dù hắn bất lực đi chăng nữa, cô vẫn phải chấp nhận thực tế này.
Điều khiến Tần Niệm khó hiểu là lúc mới bắt đầu, rõ ràng cô vẫn cảm nhận được chút "thiện chí" từ phía anh ta. Sao bỗng dưng lại...
Tần Niệm nhẹ nhàng trấn an, cố giữ giọng điệu dịu dàng nhất có thể:
"Tôi biết mà, anh chắc chắn làm được. Tôi vừa nãy còn cảm nhận được rõ ràng kia mà."
Để xoa dịu cái tôi đang bị tổn thương của Bàn Long, cô đề nghị:
"Có lẽ tối nay anh không đạt trạng thái sung mãn nhất. Hay là để hôm khác, khi anh thoải mái hơn, chúng ta tiếp tục nhé?"
Ánh mắt Bàn Long không những không dịu đi, mà còn trở nên sắc lạnh hơn. Hắn trừng thẳng vào Tần Niệm, như muốn xuyên thấu và lột tả những suy nghĩ mỉa mai trong đầu cô.
"Không được!" Giọng hắn trầm xuống, cứng rắn đến mức không thể thương lượng. "Tôi biết cô đang nghĩ tôi bất lực! Hôm nay, tôi nhất định phải chứng minh cho cô thấy! Tôi nhất định phải tự mình rửa sạch cái nỗi 'oan ức' này!"
Tần Niệm im lặng nhìn người đàn ông đang cuồng nộ kia, lòng vừa bực vừa buồn cười. Nhưng trước khí thế "không thể thất bại" ấy, cô chỉ còn biết thở dài trong lòng, thầm nhủ: "Tùy anh vậy..."
Trong khi hai người vẫn còn đang giằng co không hồi kết trong bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở ấy, thì ở một nơi khác, một chuỗi sự kiện bất ngờ lại bắt đầu diễn ra.