Sau khi Bàn Đình Sinh dứt lời, cả phòng họp chìm vào sự im lặng c.h.ế.t chóc. Tĩnh mịch đến mức người ta có thể nghe rõ tiếng kim rơi, thậm chí nếu lắng tai kỹ, còn cảm nhận được hơi thở cố ý kìm nén của những người ngồi cạnh bên.
Bàn Đình Sinh chống hai tay lên mặt bàn gỗ đặc nặng nề. Thân hình cao lớn của hắn hơi cúi về phía trước, tạo ra một áp lực kinh người khiến chẳng ai dám ngẩng đầu. Đôi mắt sắc bén như lưỡi d.a.o của vị Tổng giám đốc quét qua từng gương mặt, ánh nhìn sâu thẳm, khó lường như xuyên thấu tâm can.
Giọng nói trầm thấp, chậm rãi nhưng rõ ràng của hắn vang lên, mang theo sức mạnh không thể chống đối:
"Các người, đều nghĩ là quỷ về đòi nợ sao?"
Cả không khí như đông cứng lại. Những nhân viên bên dưới lặng thinh như ve sầu gặp sương, ai nấy nín thở, không dám lên tiếng.
Dẫu rằng phần lớn bọn họ thật sự tin vào ý nghĩ "quỷ trở về báo oán" nhưng lúc này, chẳng một ai đủ can đảm nói ra điều đó.
Họ biết rõ, chỉ cần một tiếng thì thầm nhỏ nhoi cũng đủ khiến họ bị quát mắng, chứ đừng nói đến việc đứng lên khẳng định thẳng thừng ngay trước mặt vị tổng giám đốc này. Công việc vất vả lắm mới giữ được có thể "bốc hơi" chỉ trong một tích tắc nếu lỡ lời.
Vì thế, mọi người đồng loạt lắc đầu, trái tim như bị vặn ngược, đồng thanh đáp: "Không có ạ."
Nhưng ngay lúc đó, trên gương mặt nghiêm nghị của Bàn Đình Sinh bất ngờ xuất hiện một nụ cười nhẹ, có chút thân thiện. Hắn cất lời với giọng điệu mềm mỏng:
"Không cần phải sợ hãi, có gì cứ mạnh dạn nói ra."
Có lẽ do Tổng giám đốc hôm nay đột nhiên "dễ gần" lạ thường, một nhân viên nữ sau khi do dự, rốt cuộc cũng quyết tâm đứng lên, nói khẽ:
"Tôi... tôi cảm thấy chuyện này không phải là trả thù đâu, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi."
Bàn Đình Sinh vẫn giữ nụ cười "hiền lành" c.h.ế.t chóc ấy, ánh mắt vẫn sắc như dao, nhẹ nhàng hỏi lại:
"Ồ, vậy sao? Vậy theo cô, có phải là ma quỷ đang quấy phá thật không?"
Cô gái ngập ngừng, rồi cuối cùng cũng khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Bàn Đình Sinh từ từ ngồi thẳng lại, ánh mắt sắc lẹm đảo quanh một lượt khắp phòng rồi tiếp tục hỏi:
"Còn ai có cùng quan điểm với cô ấy không?"
Ngay lập tức, toàn bộ phòng họp chìm trong không gian im lặng đến nghẹt thở. Không một âm thanh nào, chỉ còn tiếng thở dồn dập của mọi người. Ai nấy đều cúi đầu, im lặng tuyệt đối, lựa chọn không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, tiếng cười nhẹ nhàng của Bàn Đình Sinh vang lên, rồi hắn cất lời:
"Rất tốt. Trợ lý Dương, đưa cô ấy đi nhận phần thưởng xứng đáng đi."
Nghe vậy, cô gái lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt tràn ngập niềm vui. Cô hớn hở nói:
"Cảm ơn Tổng giám đốc Bàn."
Giây phút này, cô hoàn toàn đắm chìm trong niềm hân hoan mà không hề nhận ra ánh mắt đầy thương hại và bất đắc dĩ của Trợ lý Dương khi nhìn mình.
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng cười lạnh lùng, âm trầm vang lên từ phía Bàn Đình Sinh, khiến không khí xung quanh bỗng trở nên nặng nề và lạnh lẽo đến rợn người.
Với giọng nói lạnh như băng, hắn cất tiếng, từng chữ như cắt vào không khí:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đừng vội cảm ơn. Chúc cô từ chức vui vẻ."
Cô gái nghe câu nói đó, như bị sét đ.á.n.h ngang tai, cơ thể cứng đờ. Đôi mắt cô mở to không tin nổi, trân trối nhìn Bàn Đình Sinh, cuối cùng cũng hiểu thấu ý nghĩa thật sự của cái gọi là "khen thưởng".
Nụ cười hớn hở trên mặt cô ta tan biến hoàn toàn, thay vào đó là khuôn mặt tái mét, như thể m.á.u đã rút cạn chỉ trong khoảnh khắc.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bùng lên, cô gái không thể kiểm soát được nữa, vội vàng khóc lóc cầu xin:
"Bàn Tổng, xin ngài tha cho tôi! Tôi thật sự biết sai rồi, về sau tôi sẽ không dám nhắc tới nữa!"
Lúc này, ánh mắt của mọi người trong phòng họp đồng loạt hướng về phía cô gái, mỗi ánh mắt đều đầy sự đồng cảm sâu sắc.
Họ đã làm việc ở đây đủ lâu để hiểu rõ phong cách của Bàn Tổng. Hắn chưa bao giờ là người dễ dàng tha thứ. Mỗi lần hắn mỉm cười đều là điềm báo của một hiểm nguy khó lường.
Giờ đây, chẳng ai còn ngạc nhiên nữa. Đặc biệt, khi họ nhớ lại việc cô gái dám công khai đề cập đến chuyện ma quỷ báo thù lúc trước, trong lòng họ chỉ biết thở dài, cảm thấy xót xa thay.
Rõ ràng Bàn Tổng không hề muốn người khác nhắc đến chuyện "quỷ hồn báo thù", vậy mà cô ta lại dám mở miệng ngay lúc này. Quả thật, đây chính là tự chuốc lấy cái c.h.ế.t rồi.
Trợ lý Dương thấy vậy, không chút do dự tiến lại, nắm lấy tay cô gái, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi phòng họp.
Cánh cửa nặng nề khép lại, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Bàn Đình Sinh lại như thể không có chuyện gì xảy ra, điềm tĩnh chỉnh lại cổ áo, rồi với vẻ cực kỳ bình thản, nói: "Rất tốt. Nếu màn kịch đã kết thúc, chúng ta tiếp tục họp."
Giọng nói của hắn bình thản, nhẹ nhàng như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là một chút nhạc nền không đáng kể.
Cả phòng họp đều rùng mình trước giọng điệu bình thản đến lạnh người ấy. Không ai dám đối diện với hắn, cũng không dám thở mạnh. Thật sự quá đáng sợ.
Bàn Đình Sinh ngồi lại vào ghế, vẻ mặt lạnh lùng, thong thả kết luận: "Nếu không ai ra vào văn phòng tôi, vậy chỉ có thể là tôi mới có lý do để gây ra sự nghi ngờ này."
Nghe vậy, Trưởng phòng Kỹ thuật lập tức toát mồ hôi lạnh, trán ướt đẫm. Ông ta vội vàng xua tay: "Không, không thể nào là Tổng Giám đốc Bàn được! Tuyệt đối không thể là Bàn Tổng đâu!"
Bàn Đình Sinh nhếch mép cười lạnh, ánh mắt sắc lẹm lướt qua Trưởng phòng Kỹ thuật, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự đe dọa: "Liệu có khả năng ai đó đã điều khiển máy tính của tôi từ xa không?"
Trưởng phòng Kỹ thuật cố gắng xoay sở trong đầu. Ông ta biết rõ nếu không đưa ra một lời giải thích hợp lý ngay lập tức, kết cục của cô gái bị xử lý lúc nãy chính là tấm gương cho chính mình.
Sau một hồi suy nghĩ căng thẳng, Trưởng phòng Kỹ thuật cuối cùng cũng nảy ra một ý tưởng. Ông ta lập tức nói với tốc độ dồn dập, nhưng vẫn cố giữ giọng rõ ràng: "Khả năng này rất lớn, thưa Tổng giám đốc. Đây chắc chắn là chiêu trò của đối thủ cạnh tranh. Họ cố tình tạo ra câu chuyện 'quỷ hồn trả thù' để làm tê liệt chúng ta một cách bí mật. Suy cho cùng, mọi chuyện đều có thể giải thích bằng công nghệ. Chỉ cần truy cập mạng là họ có thể thu thập thông tin nội bộ của công ty. Thậm chí, họ còn có thể mua các phần mềm chuyên dụng để can thiệp và thao túng mọi thứ, kể cả việc đóng phòng phát sóng trực tiếp. Rất có thể đối phương có mối quan hệ sâu với chủ phòng ban đầu, cố tình khiến chúng ta không thể tắt nó đi."
Cả phòng họp im lặng tuyệt đối. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ mọi chuyện lại có thể được lý giải đơn giản đến vậy? Nghe qua thì thấy có lý, không có gì đáng nghi ngờ.
Bàn Đình Sinh liếc nhìn Trưởng phòng Kỹ thuật, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Vậy hiện giờ chúng ta nên làm gì?"
Gà Mái Leo Núi
Trưởng phòng Kỹ thuật ngay lập tức ngồi thẳng dậy, dõng dạc nói: "Rõ! Chúng ta sẽ phản công ngay lập tức!"
Kế đó, Bàn Đình Sinh chuyển ánh mắt sắc lạnh sang Trưởng phòng Truyền thông. Người này lập tức cứng đờ, thân thể thẳng tắp như bị điện giật, vội vàng lên tiếng: "Bàn Tổng cứ yên tâm, chúng tôi đã nắm rõ phải làm gì! Đối phương dám ném cho chúng ta đống scandal bẩn thỉu này, hôm nay họ sẽ phải trả giá! Tất cả các bài viết của họ, hôm nay sẽ bị chúng tôi dằn xếp cho bay khỏi top tìm kiếm!"
Bàn Đình Sinh chỉ nhẹ nhàng giơ tay, giọng nói bình thản: "Tốt, tan họp."