Tần Vũ Niết trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi dứt khoát nói:
"Anh Tạ, phiền anh thu thập toàn bộ chứng cứ, tôi sẽ dậy ngay bây giờ."
Giờ này mới chỉ tầm ba giờ sáng, không chỉ cô mà ngay cả đồn cảnh sát cũng chỉ còn một vài người trực ban. Tuy nhiên, Tần Vũ Niết nhận ra, đây lại chính là thời điểm hành động tốt nhất. Nếu ra tay nhanh gọn, có khi còn kịp ngăn chặn bọn chúng trước khi tang vật bị tẩu tán hoặc mọi chuyện bị che đậy.
Vội vàng tìm kiếm chiếc điện thoại còn lại, Tần Vũ Niết nhanh chóng bấm số. Giọng cô bình tĩnh, không hề run sợ nhưng đầy nghiêm túc:
"Xin chào, tôi muốn báo án... Vâng, tôi là..."
Sau khi tóm tắt tình hình một cách nhanh gọn và chính xác, Tần Vũ Niết cẩn thận cung cấp vị trí. Trước khi cúp máy, cô cố tình nhấn mạnh thêm lần nữa, bằng một giọng điệu dứt khoát:
"Tôi có video bằng chứng cụ thể. Nếu các anh cần kiểm tra, tôi có thể gửi ngay lập tức. Hiện tại, bọn họ vẫn đang tích cực khuân vác. Mong các anh nhanh chóng đến vì tôi e rằng nếu chậm trễ, bọn chúng sẽ kịp tẩu tán tang vật."
Lời báo án của Tần Vũ Niết khiến viên cảnh sát trực ban bên kia đầu dây hoàn toàn tỉnh táo, mọi cơn buồn ngủ tan biến. Adrenaline trong cơ thể tăng vọt, anh ta lập tức trở nên cảnh giác cao độ. Sau khi cẩn thận ghi lại địa chỉ, anh ta không quên nhắc nhở:
"Phiền cô gửi ngay video bằng chứng qua đây. Nếu những gì cô cung cấp là xác thực, đây chắc chắn là một vụ trọng án lớn!"
Gà Mái Leo Núi
Tần Vũ Niết nhanh chóng chia sẻ đoạn video chứng cứ mà Tạ Tất An cung cấp theo đúng hướng dẫn. Chỉ vì đoạn video ngắn ngủi ấy, cả đội chuyên án phòng chống ma túy đã có một đêm không ngủ. Khu văn phòng rực sáng đèn điện, mọi người chạy qua chạy lại, chuông điện thoại reo liên tục. Khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ căng thẳng tột độ và nghiêm túc, không khí như sôi sục, mỗi giây trôi qua đều mang theo áp lực chuẩn bị cho một trận chiến quyết định.
Theo thông tin Tạ Tất An cung cấp, khi lực lượng cảnh sát tinh nhuệ tiếp cận hiện trường, kim đồng hồ đã chỉ hơn 4 giờ sáng.
Mặt trời vẫn chưa ló dạng, cả vùng đất vẫn chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Sương mù nhàn nhạt giăng khắp nơi, phủ lên cảnh vật một tấm màn mờ ảo. Giữa khu rừng sâu núi thẳm này, mọi thứ tĩnh lặng đến đáng sợ, dường như không có bất kỳ điều bất thường nào đang diễn ra.
Bên bờ sông, Bàn Long đứng khoanh tay, lớn tiếng thúc giục đám đàn em bên dưới:
"Mau lên! Phải nhanh tay dọn sạch đống này trước khi trời sáng!"
Hắn liên tục đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt sắc bén như chim ưng dò xét mọi động tĩnh. Sự cảnh giác hiện rõ trên khuôn mặt, dường như hắn đang linh cảm thấy điều gì đó không lành sắp xảy ra.
Đúng lúc ấy, một gã đàn ông đang khuân vác đột nhiên dừng tay, cau mày nhìn chăm chú về phía xa. Hắn hạ giọng, giọng nói lộ rõ sự lo lắng:
"Này, anh em có thấy bên kia có ánh sáng lạ không? Hình như còn nghe cả tiếng xe nữa thì phải?"
Gã đứng cạnh ngẩng đầu nhìn theo hướng chỉ tay, liếc qua một cái rồi nhếch mép cười khẩy:
"Mày bị ảo giác à? Chắc ánh đèn pha của chúng ta phản chiếu thôi. Đêm hôm khuya khoắt, ma cũng chẳng dám mò vào cái chốn rừng sâu nước độc này. Hơn nữa, sáng nay chúng ta chẳng phải đã kiểm tra kỹ hết khu vực này rồi sao?"
Hắn nói với vẻ thản nhiên, nhưng không ai nhận ra, trong màn sương dày đặc, những bóng dáng áo đen đã bắt đầu xuất hiện. Họ len lỏi qua từng tán cây, từng bụi cỏ dại, từng chút một áp sát khu vực bờ sông như những bóng ma.
Gã đàn ông vừa nêu nghi vấn thoáng suy nghĩ, thấy lời giải thích kia cũng có lý. Hắn gãi đầu, cười gượng trấn an bản thân:
"Ừ ha, chắc do tao suy diễn quá thôi. Được rồi, làm tiếp đi."
Hắn cúi xuống, tiếp tục công việc đang dang dở. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một tiếng quát lớn bất ngờ vang lên, x.é to.ạc màn đêm yên ắng:
"Các người đã bị bao vây! Mau bỏ vũ khí xuống và đầu hàng ngay lập tức!"
Âm thanh dõng dạc, nghiêm nghị vang lên như tiếng sấm nổ, đập tan sự yên tĩnh vốn có của núi rừng. Chỉ trong khoảnh khắc, cả hiện trường bỗng như một tổ ong bị chọc. Tiếng hét, tiếng chân người dồn dập vang lên khắp nơi. Tất cả đều hốt hoảng, chen lấn xô đẩy nhau tìm đường thoát thân, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn tột độ.
"C.h.ế.t tiệt! Sao cảnh sát lại mò tới đây được? Rõ ràng chúng ta đã cẩn thận đến vậy cơ mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ai mà biết! Mau chạy thôi!"
"Này! Coi chừng! Mày giẫm lên chân tao rồi!"
Tiếng la hét, tiếng hoảng loạn và tiếng bước chân dồn dập xen lẫn trong bóng tối.
Đang đứng giữa đám đông, Bàn Long nghe tiếng quát "Cảnh sát tới!" thì toàn thân cứng đờ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sắc mặt lập tức trở nên khó coi, anh ta nghiến răng, thấp giọng c.h.ử.i rủa một tiếng: "Khốn kiếp!"
Không chút do dự, anh ta quay phắt người, phóng điên cuồng về hướng ngược lại với đám cảnh sát. Vừa chạy, anh ta run rẩy rút chiếc điện thoại ra khỏi túi áo, ngón tay lướt vội tìm số của anh trai mình, Bàn Đình Sinh, và gọi ngay tắp lự.
Ở đầu dây bên kia, Bàn Đình Sinh suốt cả ngày đã bị vây hãm bởi một cảm giác bất an mơ hồ, cứ như có điềm báo chẳng lành. Chính sự bồn chồn đó khiến hắn trằn trọc mãi không chợp mắt được.
Vừa thấy tên Bàn Long hiện lên, Bàn Đình Sinh đã giật mình thon thót. Sắc mặt hắn tái đi, nỗi lo lắng như một ngọn lửa lớn bùng cháy trong lòng. Không dám chần chừ, hắn nhanh chóng nhận cuộc gọi.
Kết nối vừa được thiết lập, giọng Bàn Long đã vang lên dồn dập, như một tiếng chuông báo động:
"Anh à, không ổn rồi! Cảnh sát ập tới!"
Nghe xong, mặt Bàn Đình Sinh tối sầm lại, đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, sâu hun hút. Đáng lý ra, một hành động trấn áp lớn như thế này, hắn phải nhận được thông báo trước. Sự việc lần này quá đột ngột, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đây là một cuộc truy quét đã được lên kế hoạch. Điều này chỉ có thể suy ra hai khả năng:
Thứ nhất, "người kia"—nguồn tin nội bộ của hắn—đã bị cảnh sát qua mặt hoàn toàn. Đêm nay là một hành động bất ngờ, nằm ngoài mọi dự tính.
Thứ hai, thậm chí đến cả nguồn tin đó cũng đã bị bắt, và toàn bộ kế hoạch của chúng đã bị bại lộ.
Dù tình hình nguy cấp, Bàn Đình Sinh — một tay cáo già lăn lộn trong giang hồ — vẫn nhanh chóng trấn tĩnh lại. Hắn hít sâu một hơi, nén mọi hoảng loạn, giọng nói trở nên dồn dập nhưng đầy uy lực qua điện thoại:
"A Long, bình tĩnh! Nghe anh, chạy ngay đến nơi chúng ta đã chuẩn bị sẵn. Anh sẽ điều người đến đón em ngay lập tức. Phải đi ngay, tuyệt đối không được chần chừ!"
Hắn tạm dừng, chỉ một tích tắc, rồi tiếp tục bằng một giọng điệu nghiêm nghị, đầy sức nặng:
"A Long, nhớ kỹ, bất kể chuyện gì xảy ra... em phải bảo toàn mạng sống cho bản thân!"
Bàn Long đâu phải kẻ ngốc, anh ta hiểu rõ ẩn ý trong lời anh trai. Từ ngày bước chân vào con đường nguy hiểm này, cả hai đã biết chắc chắn sẽ có ngày như hôm nay. Chỉ là, sống thêm ngày nào hay ngày đó, nên anh ta luôn tận hưởng mọi lạc thú trước mắt, mặc kệ tương lai mịt mờ. Giữa lúc sinh tử, giọng Bàn Long lại vang lên quả quyết, như thể anh ta đã chuẩn bị tinh thần từ lâu:
"Anh, anh cứ yên tâm. Dù có bị bắt, em tuyệt đối sẽ không hé nửa lời. Nhưng nếu em thực sự không thoát được, nhờ anh chăm sóc Tiểu Hoa nhà em nhé."
Nghe những lời trăn trối của Bàn Long, Bàn Đình Sinh giận đến bốc hỏa. Hắn trừng mắt, gào lên: "Mày đang nói linh tinh cái quái gì vậy hả? Lập tức cút đi cho tao! Còn đứng đó mà nhắn nhủ di chúc gì nữa!"
Hắn hít sâu, cố gắng trấn tĩnh, giọng dịu lại để trấn an em trai: "Đừng sợ, không có gì đâu. Mấy lần trước chúng ta đều thoát được, lần này cũng thế. Anh sẽ gọi điện dò hỏi tình hình ngay. Tin anh!"
Dứt lời, Bàn Đình Sinh cúp máy và lập tức lao vào công việc.
Ở một nơi khác, ngay khi Tần Vũ Niết nhận được tin cảnh sát hành động, ánh mắt cô lập tức hướng về phía Tạ Tất An, người vẫn luôn theo dõi Bàn Long như hình với bóng. Cô thầm nghĩ: "Lần trước anh ta cũng hoảng loạn mà bỏ chạy không chút đắn đo, lần này liệu có tái diễn?" Dựa vào lời báo cáo của Tạ Tất An, Tần Vũ Niết đã nắm chắc: "Bàn Đình Sinh chắc chắn sẽ gọi ngay cho "vị kia" để dò hỏi tình hình." Nếu suy đoán này là chính xác, không lâu nữa, mọi đầu mối phía sau sẽ được phơi bày.
Đúng như cô dự đoán, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tần Vũ Niết nhận được thông báo mã hóa từ người theo dõi Bàn Đình Sinh. Nội dung khiến khóe môi cô cong lên một nụ cười đầy ẩn ý:
"Cây dù chống lưng họ Lý vừa nhận cuộc gọi từ Bàn Đình Sinh. Hắn hỏi tại sao hành động đêm nay lại không có bất kỳ cảnh báo nào. Lô hàng mới nhất đã bị cảnh sát tịch thu, Bàn Đình Sinh yêu cầu đối phương giải thích và tìm cách giải quyết ngay lập tức. Vị họ Lý cho biết ông ta không hề nhận được thông báo nào, khẳng định đây là hành động bất ngờ từ phía cảnh sát. Hiện tại, ông ta đang cho người điều tra lý do và sẽ phản hồi lại Bàn Đình Sinh sau."
Đọc xong tin nhắn, Tần Vũ Niết trầm ngâm, danh sách các đối tượng mang họ Lý mà cô điều tra hôm qua hiện rõ như một cuốn phim quay chậm. "Lô hàng bị bắt giữ mà ông ta hoàn toàn không biết chút gì? Điều này chứng minh rằng: kế hoạch của mình tối nay đã phát huy hiệu quả tuyệt đối." Tần Vũ Niết khẽ cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh. Dù đối phương có quyền lực lớn tới đâu, cũng không thể thoát khỏi tấm lưới cô đã giăng sẵn. "Giờ thì để xem các người còn xoay sở được đến đâu."
Không chần chừ, Tần Vũ Niết ngay lập tức khoanh vùng các đối tượng tình nghi. Ánh mắt sắc lạnh như chim ưng của cô khóa chặt vào một cái tên duy nhất. Mọi suy đoán và chứng cứ thu thập được đều chỉ về hướng người đó. "Lần này, không một ai có thể thoát khỏi tay mình."