Một con quỷ trong đám nhanh nhảu chen vào:
"Đúng vậy! Cứ thoải mái làm điều mình thích, bọn tôi đứng sau chống lưng cho cô!"
Tần Vũ Niết bật cười thành tiếng. Cô thấy vừa buồn cười vừa ấm lòng trước sự nhiệt tình của họ. Cô đáp lại đầy cảm kích:
"Nếu sau này tôi có ý định tìm bạn trai, chắc chắn sẽ công bố với các vị đầu tiên. Khi tìm được rồi cũng sẽ báo tin vui ngay!"
Cả đám quỷ đồng thanh hô vang:
"Tuyệt vời! Tụi tôi nhất định sẽ tham mưu kỹ càng, chọn cho cô người hoàn hảo nhất!"
Vì mấy hôm nay không ghé qua, tin tức dồn ứ lại cả đống, Tần Vũ Niết bận rộn một hồi lâu mới xử lý xong xuôi, chuyển hết các thông báo quan trọng đi.
Phải công nhận, thời gian qua cô đã kiếm được kha khá. Tổng cộng lại, Tần Vũ Niết hiện đã nắm giữ gần 1000 vạn Minh tệ! Tuy số tiền này chưa đủ để sắm một căn nhà hoàn chỉnh, nhưng ít nhất cũng đã đủ để cô bắt đầu rảo quanh xem xét các lựa chọn rồi!
Sáng hôm sau, Tần Vũ Niết bắt đầu chuyến hành trình tìm kiếm cửa hàng, dựa theo các đề xuất mà đám quỷ đưa ra. Ngay cả Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu cũng biết chuyện cô tìm cửa hàng nên cố tình giới thiệu cho cô vài nơi đáng giá để tham khảo.
Hơn nữa, Diêm Vương gia từng đích thân tuyên bố: "Bất kể thuê hay mua cửa hàng ở Địa Phủ, cô đều được giảm giá 10%." Nghĩ đến điều này, Tần Vũ Niết càng thêm động lực!
Sau một ngày đi khảo sát hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng cô phát hiện một căn cửa hàng ở khu trung tâm cực kỳ phù hợp. Dù xét về vị trí hay các điều kiện khác, chỗ này đều rất lý tưởng để cô mở một quán ăn nhỏ mà cô đã ấp ủ từ lâu.
Cửa hàng này có hai tầng, tầng trên còn được thiết kế thành một phòng nghỉ nhỏ xinh, rất tiện lợi. Tuy nhiên, điểm hạn chế duy nhất là việc thiết kế và trang hoàng nội thất sẽ ngốn khá nhiều công sức. Dù sao thì Địa Phủ từ trước đến nay chưa từng có nhà hàng, nên cô gần như phải tự tay xây dựng mọi thứ từ con số không, từ trang thiết bị cho đến vật dụng, buộc Tần Vũ Niết phải tự tay sắp xếp lại toàn bộ.
Cô cẩn thận hỏi giá cả. Nếu mua đứt, chi phí tổng cộng cho cả hai tầng sẽ rơi vào khoảng 3. 000 vạn. Nếu chỉ thuê, giá thuê mỗi tháng khoảng 10 vạn. Thêm cả chi phí trang trí và hoàn thiện, nếu muốn sở hữu căn cửa hàng này, Tần Vũ Niết sẽ phải chuẩn bị gần 4. 000 vạn.
Hiện tại, số tiền cô có trong tay vẫn còn thiếu hơn 3. 000 vạn nữa. Nếu trong thời gian tới không phát sinh bất kỳ khoản chi tiêu lớn nào, thì có lẽ cô sẽ đủ khả năng mua được cửa hàng này trong vòng một tháng tới.
Dù vậy, cô vẫn không khỏi bị căn cửa hàng này hấp dẫn. Tần Vũ Niết quay lại ngắm nghía thêm lần nữa và càng thêm thích. Những cửa hàng cô xem trước đó hoặc có vấn đề không thể chấp nhận được hoặc vị trí xung quanh không phù hợp.
Cô thử tưởng tượng nếu mở nhà hàng bên cạnh một cửa tiệm bán mấy món đồ kỳ quái hoặc tệ hơn, cạnh một nơi làm dịch vụ thẩm mỹ mà đôi khi có thể nhìn thấy "bộ ruột" treo lủng lẳng bên ngoài... Chỉ nghĩ thôi Tần Vũ Niết đã thấy rợn tóc gáy. Rõ ràng, chỉ có căn cửa hàng này mới thực sự đáng để cô mạo hiểm đầu tư!
Chính sự đối chiếu phũ phàng đó đã giúp cô hạ quyết tâm: nhất định phải mua bằng được căn cửa hàng ở khu trung tâm kia!
Sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, Tần Vũ Niết nhờ Tạ Tất An liên hệ với quỷ sai phụ trách khu vực để đặt vấn đề. Cô lập tức đặt cọc 100 vạn Minh tệ để giữ chỗ trước. Mặc dù số tiền còn thiếu là không nhỏ, nhưng cô tin chắc mình sẽ nhanh chóng kiếm đủ.
Những ngày sau đó, Tần Vũ Niết duy trì đều đặn việc kinh doanh và kiếm được khoảng 160 vạn Minh tệ mỗi ngày. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi cảnh sát tìm ra tung tích của bà trùm tội phạm đang bị truy nã, và buộc Tần Vũ Niết phải ra mặt hỗ trợ.
Hóa ra, cô ả, sau khi biết nhà họ Bàn gặp biến, đã lập tức cao chạy xa bay. Cảnh sát phát hiện ra thị đang ẩn náu gần khu vực Tam Giác Vàng, sử dụng tên giả là Kim Tú Lệ và đang ráo riết chuẩn bị nhờ cậy trùm buôn ma túy khét tiếng nhất tại đó.
Vì tính nghiêm trọng của vụ việc, cảnh sát yêu cầu Tần Vũ Niết đến hiện trường để xác định danh tính. Để đảm bảo an toàn tối đa, họ đã bố trí một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa cùng một nhóm cảnh sát mặc thường phục bảo vệ nghiêm ngặt khu vực xung quanh.
Thực tế, Tần Vũ Niết vẫn cách mục tiêu vài trăm mét và chẳng cần phải mạo hiểm. Nhưng vì trước đó cô đã phải "diễn sâu" để lấy lòng tin của đội trưởng Lưu, giờ đành "diễn" thêm chút nữa. Sau khi ra vẻ quan sát tình hình một cách chuyên nghiệp và tỉ mỉ, cô nghiêm nghị kết luận:
"Được rồi, cứ chờ thông tin tiếp theo là ổn!"
Nhưng thực tế, cô chẳng cần làm gì nhiều. Những việc còn lại là nhiệm vụ của đám quỷ đi theo cô.
Khi Tần Vũ Niết thong thả rút từ tay áo ra một lá bùa hình nhân nhỏ xíu, mọi người xung quanh đều nín thở theo dõi. Họ kinh ngạc nhìn lá giấy bay lượn là là trong không trung, rồi bám thẳng vào người Kim Tú Lệ, sau đó đột ngột... biến mất!
Hoàn toàn biến mất, không hề để lại dấu vết hay bóng dáng, cứ như thể nó chưa từng tồn tại.
Cảnh tượng ấy khiến cả đội cảnh sát há hốc miệng. Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đổ dồn về Tần Vũ Niết đầy thán phục. Giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, cô thực sự là một "đại sư" chân chính!
Và buổi "biểu diễn" kết thúc chóng vánh trong vòng chưa đầy một phút. Ngay khi hoàn thành nhiệm vụ, Tần Vũ Niết được đưa về vị trí an toàn. Những thông tin từ cô bắt đầu giúp cảnh sát hành động.
Dựa trên những gì Tần Vũ Niết truyền đạt, cảnh sát nhanh chóng triệt phá được nhiều cứ điểm quan trọng trong khu vực Tam Giác Vàng.
Điều không ai ngờ tới là, dù Kim Tú Lệ không thể trực tiếp đặt chân vào các khu vực trọng yếu, nhưng đội quân "quỷ" đi theo cô ta lại làm được. Dựa trên năng lực đặc biệt của mình, mỗi linh hồn có thể bí mật bám sát các mục tiêu khác nhau mà không để lại bất cứ dấu vết nào.
Và điều thực sự đáng kinh ngạc là Tần Vũ Niết không chỉ cử một mà là huy động toàn bộ lực lượng "bất tử" của mình!
Kết quả? Tin tức mà cô nhận được không chỉ nhanh mà còn chính xác đến từng chi tiết nhỏ.
Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, tập đoàn buôn lậu ma túy khét tiếng nhất khu vực Tam Giác Vàng đã bị nhổ cỏ tận gốc.
Điều trớ trêu nhất là, đến phút cuối cùng, bọn chúng vẫn chẳng thể biết được ai mới là kẻ đã "bán đứng" toàn bộ đường dây!
Nhờ đóng góp xuất sắc, Tần Vũ Niết nhận được một Huân chương Nhất đẳng công và một Nhị đẳng công từ chính phủ. Không chỉ vậy, cô còn chính thức được phong làm "Cố vấn đặc biệt" cho lực lượng cảnh sát. Từ giờ, mỗi khi họ gặp khó khăn cần trợ giúp, chỉ cần một cuộc gọi là Tần Vũ Niết sẽ ra mặt "ứng cứu" ngay lập tức.
Kể từ khoảnh khắc này, cô chính thức trở thành người của nhà nước, có ô dù che chở, vừa uy phong lại vừa có phúc lợi tuyệt vời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy nhiên, vì quá trình làm thủ tục cấp Huân chương Nhất đẳng công cần thời gian nên phải sau hai ngày Tần Vũ Niết mới chính thức được nhận.
Ngay khi cô vừa ký xong thỏa thuận cố vấn đặc biệt với Đội trưởng Lưu tại văn phòng, Tần Vũ Niết đã nhận ra một chi tiết thú vị. Bên ngoài, không ít cảnh sát trẻ đang tò mò liếc trộm vào bên trong, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và không giấu nổi sự hiếu kỳ.
Họ hẳn đang nghĩ:
"Đây chính là 'chị đại' Tần Vũ Niết trong truyền thuyết sao? Trông cô ấy chẳng khác gì minh tinh, lại còn sở hữu năng lực siêu phàm như vậy!"
Gà Mái Leo Núi
Lưu Gia Vinh, đội trưởng với đầu óc nhạy bén và trái tim đầy nhiệt huyết, đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo. Nhìn quanh đội ngũ đầy trai tráng nhưng đa phần vẫn còn độc thân, Lưu Gia Vinh liền bật chế độ "ông mai". Giọng điệu trở nên thân thiện và đầy hàm ý hỏi Tần Vũ Niết:
"À này, Tần tiểu thư, cô... đã có bạn trai chưa?"
Câu hỏi bất ngờ này khiến Tần Vũ Niết khựng lại, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, như thể cô vừa nghe nhầm. "Hả? Ý anh là sao?"
Thấy cô ngơ ngác, Đội trưởng Lưu lập tức chuyển sang chế độ môi giới nhiệt tình. Anh ta mỉm cười đầy tự tin, ánh mắt sáng rỡ:
"Nếu cô chưa có người yêu, thì có muốn cân nhắc nhìn qua mấy anh em trong đội không? Nói thật nhé, ngoài việc đang 'ế' ra, các anh em của tôi chẳng thiếu bất cứ thứ gì khác!"
Chưa đợi Tần Vũ Niết kịp trả lời, Lưu Gia Vinh đã hứng khởi tiếp lời như thể sợ vuột mất cơ hội:
"Cô xem này, giờ cô cũng là nhân viên đặc nhiệm của đội chúng tôi, coi như người nhà cả rồi. Cô vừa giúp chúng tôi phá một vụ án ma túy lớn như vậy, chứng tỏ cô rất ủng hộ công việc của chúng tôi. Vậy thì còn gì tuyệt vời hơn nếu cô thành một cặp với các anh em trong đội? Tôi đảm bảo với cô, bọn họ toàn là hàng 'top' đấy! Vũ lực thì khỏi bàn, đều thuộc hàng đỉnh cao. Ngoại hình thì cực ổn, không đến nỗi nào đâu! Lương bổng ổn định, lo được cho gia đình vô tư. Hơn nữa, nếu sau này cô có con, chúng tôi còn có trường học chuyên biệt ưu tiên cho bọn nhỏ. Đúng là một 'gói combo' hoàn hảo, cô thấy sao?"
Dường như cảm thấy chưa đủ thuyết phục, Lưu Gia Vinh bỗng nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt đầy quyết tâm. Anh ta nói tiếp, giọng hào hứng:
"Thôi thế này đi, để tôi gọi hết bọn họ vào đây, cô nhìn tận mắt xem thử. Nếu cô ưng ai, cứ mạnh dạn chọn, đừng ngại ngần! Mà cô yên tâm nhé, nếu sau này tên đó dám làm cô buồn hay khi dễ cô, thì cả đội chúng tôi sẽ không để yên đâu!"
Vừa dứt lời, Lưu Gia Vinh không chút chần chừ, vươn tay mở cửa phòng, định gọi các "ứng viên sáng giá" bước vào.
Nhưng không ngờ, ngay khi cánh cửa vừa mở hé, vài bóng người đã mất đà, đổ ập vào phòng.
"Rầm!" Một đống người đổ lên nhau, trông hệt như một chồng bánh xếp vừa bị ấn dẹt.
Lưu Gia Vinh đứng hình, mặt cứng đơ như tượng đá:
"..."
Tần Vũ Niết ngơ ngác, khóe miệng giật giật:
"..."
Đám người vừa ngã sõng soài trên sàn cũng rơi vào trạng thái im lặng kỳ dị:
"..."
Cả căn phòng chìm trong bầu không khí ngượng ngùng đến nghẹt thở.
Vài giây sau, một người trong đống "bánh xếp" nhanh chóng bật dậy, vội chỉnh lại trang phục nhàu nhĩ. Không để lộ chút xíu bối rối nào, anh cúi gập người, nghiêm trang chào:
"Đội trưởng Lưu, Tần tiểu thư!"
Những người khác cũng lồm cồm bò dậy theo, vẻ mặt nghiêm túc như thể chẳng có gì vừa xảy ra, đồng thanh cúi chào:
"Đội trưởng Lưu, Tần tiểu thư!"
Tần Vũ Niết nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Cô thầm nghĩ: "Hóa ra mấy anh chàng này nấp ngoài cửa nghe lén từ đầu đến cuối. Đã vậy còn bày đặt giả vờ như không có chuyện gì!"
Lưu Gia Vinh cố giữ vẻ nghiêm nghị nhưng ánh mắt vẫn lướt qua đám cấp dưới với vẻ không thể tin nổi. Anh ta hắng giọng, nghiêm mặt:
"Đứng thẳng hết lên xem nào! Đã có ý nghe lén thì cũng phải có chút kỹ thuật chứ, để ngã đè nhau ra thế này thì còn giữ được thể diện nào nữa?"
Đám cảnh sát trẻ đỏ mặt tía tai, cúi đầu lí nhí:
"Dạ, Đội trưởng Lưu..."
Tần Vũ Niết không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Cô khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Thôi, thôi, chuyện này dừng lại ở đây đi. Tôi còn chưa có ý định tuyển rể đâu. Mọi người cứ làm tốt nhiệm vụ là được rồi."
Không khí trong phòng bỗng chốc thoải mái hơn nhưng đám cảnh sát trẻ thì vẫn đang âm thầm ước rằng mình vừa để lại ấn tượng đẹp hơn trong mắt "chị đại" Tần Vũ Niết!