Chủ nhiệm Tôn vừa nghĩ đến việc mình đã có thái độ gì với một người thuộc cấp bậc công trạng cao nhất, trái tim ông ta lập tức như chìm xuống đáy vực. Nếu chuyện này đến tai Thị trưởng, Huyện trưởng, hay các lãnh đạo và đồng chí cảnh sát khác, e rằng chiếc ghế hiện tại của ông ta khó mà giữ được!
Hậu quả vừa hiện lên trong đầu, đôi chân ông ta đã nhũn ra, cơ thể không cách nào kiểm soát được mà run rẩy bần bật. Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, đôi môi mím chặt run lập cập.
Giữa ánh mắt ngạc nhiên tột độ của mọi người, Lý Sáng khẽ ra hiệu cho một người đứng gần. Người đó thận trọng lấy ra từ chiếc khay một tấm huy chương chiến công lấp lánh ánh vàng rực rỡ.
Lý Sáng trịnh trọng cầm huy chương bằng cả hai tay, sau đó xoay người, từng bước chậm rãi tiến về phía Tần Vũ Niết. Khi đứng trước mặt cô, anh hơi cúi người, cẩn thận đeo huy chương lên n.g.ự.c Tần Vũ Niết.
Trong khoảnh khắc ấy, chiếc huy chương lấp lánh trên bộ trang phục gọn gàng đã tôn lên dáng người nhỏ nhắn nhưng đầy kiên cường của Tần Vũ Niết, tạo nên một sự hài hòa đến kinh ngạc.
Sau khi hoàn tất việc trao huy chương, Lý Sáng trở lại vị trí ban đầu, cầm lấy giấy chứng nhận Huân chương Nhất đẳng công, và một lần nữa, trịnh trọng trao vào tay Tần Vũ Niết.
Lý Sáng hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén và uy nghiêm, sau đó lớn tiếng hô vang, rõ ràng từng chữ:
"Nghiêm! Chào!"
Theo tiếng hô vang dội của Lý Sáng, các cảnh sát đồng loạt đưa tay phải lên, nghiêm chỉnh cúi chào về phía Tần Vũ Niết. Đó là sự tôn trọng cao nhất dành cho công trạng cô vừa đạt được, khắc sâu ý nghĩa thiêng liêng của giây phút này.
Những người khác trong phòng hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động. Không khí nặng nề đến mức không ai dám thở mạnh, dường như mọi âm thanh đều bị giữ lại, sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ phá vỡ sự yên lặng trang nghiêm đang bao trùm.
Tần Vũ Niết nhanh chóng đứng thẳng người, nghiêm trang giơ tay phải đáp lễ theo nghi thức chuẩn mực.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô rực sáng, kiên định hơn bao giờ hết, không chỉ là sự khẳng định cho hiện tại mà còn chứa đựng khát vọng mạnh mẽ hướng về tương lai.
Lý Sáng phá vỡ không khí căng thẳng bằng một nụ cười thoải mái. Anh nhìn Tần Vũ Niết, nhướng mày hỏi:
"Tấm bảng hiệu này, chúng tôi có cần giúp ngài treo lên luôn không?"
Tần Vũ Niết hơi ngẫm nghĩ. Nếu treo bảng hiệu, chẳng khác nào công khai thông báo cho mọi người biết. Cô không thích sự phô trương, vì quá nổi bật sẽ thu hút ánh mắt tò mò, khiến công việc "kiếm tiền nơi địa phủ" của cô trở nên bất tiện.
Sau vài giây cân nhắc, cô lắc nhẹ đầu:
Gà Mái Leo Núi
"Không cần đâu ạ."
Cô chỉ tay về một góc phòng, khẽ nói:
"Phiền mọi người đặt nó ở vị trí đó giúp tôi là được."
Lý Sáng tuy không rõ ý định của cô nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Anh nhanh chóng chỉ huy những người khác đặt bảng hiệu vào vị trí mà Tần Vũ Niết yêu cầu.
Sau khi xong việc, ánh mắt Lý Sáng bất chợt quét qua nhóm của Chủ nhiệm Tôn, mang theo chút gì đó như lời nhắc nhở đầy ẩn ý. Rồi Lý Sáng chậm rãi cất lời:
"Còn việc gì cần chúng tôi hỗ trợ không, thưa chuyên viên Tần? Dù sao ngài cũng là chuyên viên đặc biệt được chỉ định, nhiệm vụ của chúng tôi là đảm bảo sự an toàn cả về thể chất lẫn tinh thần cho ngài."
Câu nói tưởng chừng lịch sự nhưng khi nhấn mạnh đến "chuyên viên đặc biệt" và "an toàn thể chất lẫn tinh thần", Lý Sáng bất ngờ nâng cao giọng, ngữ khí nặng nề, như thể muốn đập thẳng vào tai mọi người trong phòng. Anh không chỉ đơn thuần nói, mà còn dùng sự nhấn nhá để khiến từng từ như lưỡi d.a.o sắc lẹm, xiên thẳng vào bầu không khí căng thẳng đang bao trùm nơi đây.
Tần Vũ Niết đứng một bên, khẽ nhếch môi cười nhạt. Trong giây lát, cô đã hiểu rõ ý tứ của Lý Sáng. Rõ ràng, khi vừa bước chân vào phòng, Lý Sáng đã cảm nhận được bầu không khí "không ổn chút nào" đang diễn ra. Đây là cách anh ta khéo léo can thiệp, biến lời nói tưởng như đơn giản thành một tấm lá chắn bảo vệ cô.
Lời nói của Lý Sáng vừa dứt, sắc mặt của Chủ nhiệm Tôn lập tức tái nhợt, trắng bệch như một tờ giấy bị gió cuốn bay. Toàn thân ông ta run lên bần bật, tựa như một chiếc lá khô trước cơn bão. Có vẻ như chỉ cần thêm một áp lực nhỏ nữa, đôi chân của ông sẽ khuỵu xuống đất, cầu xin sự tha thứ. Đôi mắt hoảng loạn hướng về phía Tần Vũ Niết, ánh lên vẻ van nài:
"Xin cô, đừng nói gì cả! Làm ơn giữ kín chuyện này!"
Tần Vũ Niết, tuy rằng đứng ở thế chủ động nhưng vốn không có ý định dây dưa thêm với Tần gia hay bất kỳ rắc rối nào liên quan. Dù thái độ của Chủ nhiệm Tôn lúc nãy không được dễ chịu, cô vẫn nhớ tới một vài lợi ích nhỏ mà mình từng nhận được từ họ. Với cô, chuyện này coi như đã thanh toán sòng phẳng.
Tần Vũ Niết khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn nhưng hiện tại tôi không có nhu cầu hỗ trợ gì thêm."
Lời nói như dòng nước mát rửa trôi mọi lo lắng. Chủ nhiệm Tôn nghe vậy, cả người như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Ông ta thở phào một hơi dài, lòng thầm cảm tạ trời đất vì tính mạng và danh dự tạm thời được giữ vững.
Ở phía bên kia, Lý Sáng khẽ nhíu mày, sự nghi ngờ và ý chí bảo vệ vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Trong thâm tâm, anh ta rất muốn giúp Tần Vũ Niết một tay, thậm chí đã chuẩn bị sẵn kế hoạch nếu cô yêu cầu hỗ trợ. Nhưng nếu chính cô đã nói không cần, anh ta cũng không thể tự ý can thiệp. Đây không phải địa bàn của anh ta, và những lãnh đạo đang hiện diện ở đây càng khiến Lý Sáng phải dè chừng.
Dù vậy, một tia sắc lạnh lóe lên trong ánh mắt Lý Sáng, như nhắn nhủ một điều:
"Nếu cô thay đổi ý định hoặc bị bất kỳ ai ức hiếp, chỉ cần lên tiếng, tôi sẽ không ngần ngại biến cái danh 'chuyên viên đặc biệt' của cô thành vũ khí hủy diệt tất cả."
Song, Tần Vũ Niết với phong thái tự tin và điềm tĩnh, rõ ràng không muốn kéo dài màn kịch này. Đối với cô, mọi vấn đề đã được giải quyết ổn thỏa, không cần sa lầy vào những rắc rối vô nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không khí trong phòng dần hạ nhiệt, nhưng ánh mắt sắc như d.a.o của Lý Sáng vẫn lặng lẽ lướt qua từng người, như một lời cảnh cáo ngầm:
"Đừng ai nghĩ đến chuyện giở trò. Tôi luôn túc trực ở đây, chỉ đợi cô ấy cần."
Thị trưởng Ngô, với kinh nghiệm chính trường dày dặn và sự tinh tường hiếm ai sánh kịp, đã ngay lập tức nắm bắt được hàm ý ẩn sau câu nói của Lý Sáng. Ánh mắt sắc bén của ông lướt qua Chủ nhiệm Tôn đầy ngụ ý, nhưng trên gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện. Ông ung dung nói, giọng điệu đầy vẻ ân cần và rộng lượng:
"Nếu cô có bất kỳ yêu cầu nào, cứ nói thẳng với chúng tôi. Nếu ngại làm việc trực tiếp với chính quyền thành phố, cô có thể liên hệ với huyện trưởng. Hoặc nếu vẫn không ổn, cứ tìm đến chính quyền xã, hay thậm chí gọi trực tiếp cho tôi cũng được. Chúng tôi cam đoan sẽ giải quyết triệt để mọi vấn đề cho cô."
Dứt lời, ông cố tình quay sang ra hiệu cho thư ký đi cùng. Người thư ký lập tức rút điện thoại ra, cung kính đưa cho ông. Thị trưởng Ngô giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng điệu lại vô cùng nhẹ nhàng, nói tiếp:
"Thế này đi, tôi sẽ lưu số điện thoại của mình vào máy cô, phòng khi cần liên lạc. Đừng ngần ngại, có bất kỳ vấn đề gì, cứ gọi trực tiếp cho tôi."
Động thái này khiến không khí trong phòng thoáng chốc trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Lời nói của Thị trưởng Ngô tuy mang vẻ quan tâm chu đáo nhưng rõ ràng mang ý tứ răn đe ngầm, như một lời cảnh cáo nặng ký gửi đến những kẻ đang có ý đồ gây khó dễ cho Tần Vũ Niết.
Chủ nhiệm Tôn đứng cạnh, mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Ông không dám ngẩng đầu, chỉ cúi gằm mặt, ánh mắt lấm lét như sắp bật khóc. Về phần Tần Vũ Niết, dù trong lòng có đôi chút bất ngờ trước sự hậu thuẫn không ngờ này, cô vẫn khéo léo giữ vẻ điềm tĩnh.
Cô khẽ mỉm cười, chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng từ chối:
"Cảm ơn Thị trưởng, nhưng hiện tại tôi không có nhu cầu đặc biệt nào. Nếu sau này có việc cần, tôi nhất định sẽ liên hệ."
Thị trưởng Ngô gật đầu, ánh mắt càng thêm tán thưởng cô gái trẻ. Trong không gian căng thẳng đó, lời nói của ông chẳng khác nào một sợi dây thép, vừa siết chặt sự hỗn loạn vừa tạo ra sức ép âm thầm đối với những kẻ có ý đồ bất chính.
Qua cách nói chuyện của Thị trưởng Ngô, không khó để nhận ra Tần Vũ Niết đang được các cấp lãnh đạo cực kỳ coi trọng. Một cô gái trẻ chỉ mới ngoài hai mươi, vừa sở hữu kỹ năng xuất sắc lại còn là chuyên viên đặc biệt của đội hình tinh nhuệ – cô chính là một "nhân vật cốt cán" khiến ai nghe qua cũng phải kinh ngạc.
Chính vì lẽ đó, nếu xảy ra bất kỳ sự cố nào liên quan đến Tần Vũ Niết trong địa phận do họ quản lý, chiếc ghế lãnh đạo của họ chắc chắn sẽ lung lay dữ dội. Tuy nhiên, việc có một nhân tài như cô hoạt động tại khu vực này cũng đồng thời là một điểm sáng chói lọi trong lý lịch chính trị của họ.
"Đúng đúng, có vấn đề gì thì cô cứ gọi thẳng cho tôi!" – Huyện trưởng Triệu cũng vội vàng rút điện thoại ra, bàn tay hơi run rẩy khi lưu số của Tần Vũ Niết. Trên trán ông, mồ hôi lạnh lấm tấm, như thể đang dốc sức giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng.
Trong thâm tâm, ông thầm nghĩ: "Nếu cô ấy vì ấm ức mà tìm đến tận Thị trưởng để tố cáo, thì cái ghế huyện trưởng của mình coi như mất trắng."
Đối mặt với tình huống "bị săn đón" dồn dập này, Tần Vũ Niết không hề tỏ ra bối rối. Cô vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, lần lượt lưu số điện thoại của từng vị lãnh đạo vào máy mình, sau đó gọi lại một cuộc nhỡ để họ tiện lưu số cô vào danh bạ.
Khi quá trình "trao đổi danh thiếp điện tử" kết thúc, các vị lãnh đạo mới rời đi, nhường lại không gian để Tần Vũ Niết và Lý Sáng tiếp tục trao đổi công việc.
Khung cảnh lúc này chẳng khác nào một màn kịch, nơi Tần Vũ Niết là ngôi sao trung tâm, còn các nhân vật xung quanh đều là những diễn viên phụ đầy dè dặt và thận trọng. Cô không chỉ giữ vững phong thái điềm nhiên mà còn khiến mọi người phải cảm nhận rõ rệt sức ảnh hưởng không hề nhỏ của mình.
Ngay trước khi bước ra, Thị trưởng Ngô bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt nghiêm nghị sắc lạnh như dao, giọng nói trầm thấp nhưng mang sức nặng của một lời tuyên thệ:
"Tôi lấy cương vị hiện tại của mình ra bảo đảm, mọi điều được nói hôm nay sẽ không lọt ra ngoài, dù chỉ một chữ. Những ai có mặt tại đây, tôi tin rằng các người đều hiểu rõ hậu quả t.h.ả.m khốc nếu để lộ bất kỳ điều gì..."
Ánh mắt sắc lạnh của ông quét qua tất cả những người đang có mặt trong phòng, trừ Tần Vũ Niết và nhóm cảnh sát đặc nhiệm.
Những người còn lại sợ đến mức xanh mặt, vội vàng đồng thanh cam đoan:
"Ngài cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không tiết lộ bất cứ điều gì về nội dung cuộc nói chuyện ngày hôm nay!"
Tần Vũ Niết, người vừa nãy còn âm thầm lo lắng về vấn đề bảo mật thông tin, lúc này cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô không ngờ Thị trưởng Ngô lại xử lý vấn đề này một cách quyết đoán và triệt để đến như thế.
Lý Sáng cũng lịch sự cúi đầu trước Thị trưởng Ngô, nói ngắn gọn:
"Cảm ơn ngài đã hỗ trợ."
Thị trưởng Ngô mỉm cười nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy quyền:
"Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Hai người cứ tiếp tục trao đổi, chúng tôi sẽ chờ ở bên ngoài."
Nói xong, ông dẫn đầu đoàn lãnh đạo rời khỏi căn phòng.
Chủ nhiệm Tôn, người từ đầu đến giờ luôn duy trì dáng vẻ căng thẳng tột độ, gần như không còn tự đứng vững được, phải dựa vào vài nhân viên dưới quyền dìu ra ngoài. Gương mặt ông ta tái mét, đôi chân vẫn run rẩy không ngừng, hệt như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng.
Dù mọi chuyện tạm thời được giữ kín, nhưng ông ta thừa biết, khi trở về sẽ phải đối mặt với những lời chất vấn vô cùng khó chịu từ cấp trên. Sắc mặt ông ta tái nhợt không còn chút máu, ánh mắt đờ đẫn, như đang mường tượng cảnh bị Huyện trưởng triệu tập để "chỉnh đốn" lần nữa.
Khi bóng dáng của Chủ nhiệm Tôn cùng đoàn tùy tùng khuất sau cánh cửa, không gian trong phòng chợt trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn lại Tần Vũ Niết và Lý Sáng.
Những cảnh sát đặc nhiệm khác, ý thức rõ tầm quan trọng của cuộc trao đổi riêng tư này, đã lặng lẽ rút ra ngoài, đứng gác trước cửa như những bức tượng đúc, đảm bảo không ai có thể quấy rầy.
Không khí trong phòng trầm lắng, pha lẫn chút huyền bí khó gọi thành lời. Tần Vũ Niết khẽ ngước mắt nhìn Lý Sáng, ánh mắt cô bình thản nhưng vẫn sắc sảo, sẵn sàng cho một cuộc nói chuyện có lẽ sẽ thay đổi cục diện.