Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 294: Ngươi nói ai đang ăn cơm với nàng?



Diêm Nghe Cảnh nghe thấy giọng nói vội vàng của Thôi Phán Quan, nhưng nét mặt vẫn điềm tĩnh như không, đôi mắt cụp xuống. Giọng nói lạnh nhạt vang lên, mang theo sự uy h.i.ế.p vô hình:

"Gấp gáp chuyện gì?"

Thôi Phán Quan lúc này như đứng trên đống lửa, đầu óc quay cuồng, hỗn loạn không chịu nổi. Hắn lắp bắp mãi không nói được thành lời. Cuối cùng, sau khi hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh, hắn mới miễn cưỡng sắp xếp lại suy nghĩ và gấp gáp thốt ra:

"Mạnh Bà... Tần cô nương... Ma Tộc Tân Vương Lâm Lan... hiện tại đang cùng Tần cô nương dùng bữa!"

Nghe đến đây, Diêm Nghe Cảnh vẫn giữ nguyên phong thái ung dung, chỉ hơi khựng lại một chút khi nghe nhắc đến Mạnh Bà và Tần Vũ Niết. Nhưng khi Thôi Phán Quan thốt lên rằng Tần Vũ Niết đang dùng bữa cùng Lâm Lan, sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm. Ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết, cả người tỏa ra sát khí bức người, hắn cất giọng nguy hiểm:

"Ngươi vừa nói ai đang ăn cơm với nàng?"

Thôi Phán Quan bị khí thế đột ngột của Diêm Nghe Cảnh dọa đến run bắn. Hắn theo bản năng nuốt khan, giọng lí nhí lặp lại:

"Ma Tộc Tân Vương... Lâm Lan..."

Lời vừa dứt, Thôi Phán Quan chỉ kịp cảm thấy trước mắt lóe lên một tàn ảnh đen, cùng với một cơn cuồng phong quét qua như bão lốc. Khi hắn định thần lại, trước mắt chỉ còn sự trống rỗng. Diêm Vương, người vừa ngồi đó, đã biến mất không một dấu vết, tựa như chưa từng tồn tại.

Thôi Phán Quan đứng ngơ ngác, miệng há hốc: "Hả???"

Một lúc sau, hoàn hồn lại, hắn vội vàng gửi tin nhắn vào nhóm chat.

Thôi Phán Quan:

"Toang rồi, toang thật rồi! Diêm Vương gia có khi sắp đ.á.n.h nhau với Lâm Lan rồi! Chúng ta có nên ra tay giúp đỡ không?!"

Tạ Tất An:

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Thôi Phán Quan:

"Diêm Vương vừa nghe tin Lâm Lan đang ăn cơm cùng Tần cô nương là bay thẳng tới! Mối quan hệ "không đội trời chung" của hai người, lại thêm Tần cô nương ở giữa, đảm bảo sẽ có hỗn chiến!"

"Khoan đã, sao Lâm Lan lại ngồi chung bàn với Tần cô nương được? Còn cả... Thanh Khâu Hồ Vương, cái thằng nhóc ranh đó cũng có mặt? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? @Mạnh Bà, giải thích ngay!"

Mạnh Bà:

"Ồ, chẳng qua là họ nghe danh tay nghề nấu nướng của Tiểu Vũ Niết nên kéo đến để ăn thử thôi mà."

Phạm Vô Cữu:

"..."

Phạm Vô Cữu:

"Cả đời này... ta chưa từng nghĩ có ngày thấy Lâm Lan và Diêm Vương ngồi chung bàn ăn. Hèn gì Diêm Vương gia lại nổi đóa đến vậy!"

Nhưng lúc này, Phạm Vô Cữu vẫn chưa nhận ra sự việc hôm nay rốt cuộc có dây mơ rễ má gì đến mình. Trong khi đó, Thôi Phán Quan đã không thể ngồi yên, liên tục tag Mạnh Bà trong nhóm.

Thôi Phán Quan:

"@Mạnh Bà Cô gây ra chuyện này đúng không?! Diêm Vương gia và Tần cô nương chưa đủ loạn hay sao mà cô còn đổ thêm dầu vào lửa thế hả?!"

"Cứ thắc mắc mãi sao cuộc sống Tần cô nương bỗng dưng kịch tính như phim truyền hình dài tập, hóa ra lại có bàn tay vàng của cô nhúng vào!"

Tạ Tất An:

"Nếu thật sự xảy ra hỗn chiến, chúng ta chắc chắn không giúp được gì. Nhưng đi hóng chuyện thì được đấy. Cứ xem xong rồi tính!"

Đầu Trâu:

"Các vị cứ đi đi, tôi ở lại canh Địa Phủ."

Mặt Ngựa:

"Vậy tôi cũng ở lại trông coi. Các vị đi hóng rồi về kể tình hình cho tụi này nhé."

Khi Diêm Nghe Cảnh tới nhà Tần Vũ Niết, cảnh tượng trước mắt làm hắn suýt không tin nổi.

Tần Vũ Niết đã phải kê thêm bàn, sắp xếp thành một chiếc bàn tiệc dài với hơn hai mươi món ăn được bày biện thịnh soạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lâm Lan chiếm trọn một góc, tự tạo ra "vùng cấm địa" riêng cho mình. Ma khí từ người hắn cuồn cuộn tỏa ra không hề che giấu, tràn ngập khắp không gian khiến những người ở gần cảm thấy khó thở, áp lực như có tảng đá nặng ngàn cân đè lên lồng ngực.

Không khí trong phòng như đang bị bóp nghẹt bởi sự đối lập kỳ lạ: một bên là bữa tiệc đầy màu sắc, một bên là ma khí ngùn ngụt bao phủ cả không gian.

Đúng lúc này, Diêm Nghe Cảnh đột ngột xuất hiện như một bóng ma, không một dấu hiệu báo trước.

Vừa bước ra từ Địa Phủ, hơi lạnh âm u đặc trưng vẫn còn phảng phất quanh người hắn. Làn khí khác biệt ấy ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn trong phòng. Tất cả đồng loạt quay về phía Diêm Nghe Cảnh, không khỏi rùng mình trước sự hiện diện đầy áp lực này.

Gà Mái Leo Núi

Ở phía bên kia, Lâm Lan lười biếng tựa người, bàn tay thon dài khẽ nâng lên, hai ngón tay trắng ngần như ngọc chạm nhẹ vào khóe mắt, tạo thành một tư thế đầy ngạo mạn.

Khóe miệng hắn cong lên, để lộ nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy vẻ thách thức. Đuôi mắt yêu dã, được tô điểm bởi những hoa văn đen huyền bí, dường như sống dậy, phát ra ánh sáng quái dị ẩn chứa bí mật không ai dám chạm tới.

Hắn khẽ mở môi, cất giọng điềm nhiên, như không chút bận tâm đến không khí căng thẳng đang bao phủ căn phòng:

"Ôi, Diêm Vương đến nhanh thật đấy."

Diêm Nghe Cảnh nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén như muốn xuyên thấu người đối diện. Cả thân hình hắn toát ra sự uy nghi và áp lực đến nghẹt thở, khiến không gian như co lại.

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, mỗi từ như mang theo trọng lượng ngàn cân:

"Ngươi không nên đến đây. Và càng không nên có ý định trêu chọc nàng!"

Nghe đến đó, Lâm Lan không những không sợ mà còn bật cười lớn, tiếng cười vang vọng, tràn đầy sự khinh thường và khiêu khích.

Hắn cười một hồi, rồi chậm rãi lên tiếng, giọng nói nhàn nhã nhưng từng từ đều như đổ dầu vào lửa:

"Nơi này đâu phải địa bàn của Diêm Vương ngươi? Ta thích thì đến, không thích thì đi, ngươi cấm được chắc? Còn về vị Tần cô nương kia... Ta thấy hợp ý cô ấy lắm, chúng ta rất vui vẻ khi ở cùng nhau. Mà nghe nói ngươi và cô ấy quan hệ tốt lắm nhỉ? Chắc ngươi sẽ không vì chuyện này mà hẹp hòi đâu, đúng không?"

Lời vừa dứt, sắc mặt Diêm Nghe Cảnh tối sầm lại. Hàng lông mày hắn nhíu chặt, ánh mắt lóe lên những tia hàn quang sắc bén. Hắn nghiến răng, từng chữ rít ra như lưỡi kiếm cắt qua không khí:

"Ngươi muốn c.h.ế.t rồi!"

Ngay lập tức, một luồng linh khí cường đại bùng nổ dữ dội, tựa cơn sóng thần quét thẳng về phía chỗ Lâm Lan vừa ngồi.

"Ầm!"

Mặt đất nơi đó nứt toác, để lại một hố sâu đen ngòm, khói bụi bay mù mịt.

Nhưng Lâm Lan đã nhanh hơn. Như đã đoán trước, hắn nhẹ nhàng lướt ra khỏi tầm tấn công. Chỉ với một cú nhún chân, hắn đã bay lên, đáp xuống bức tường rào gần đó, dáng vẻ ung dung như thể vừa xem một màn ảo thuật thú vị.

Nhưng chưa kịp đắc ý, chỉ trong nháy mắt, Diêm Nghe Cảnh đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, nhanh đến mức khiến người thường không thể tin vào mắt mình. Thân hình hắn như bóng ma lướt đi, tốc độ khiến ngay cả bậc thầy cũng phải kinh ngạc.

Nhưng trước sự tấn công bất ngờ, Lâm Lan vẫn bình thản như không. Chỉ với vài động tác uyển chuyển, hắn đã dễ dàng hóa giải thế công sắc bén của Diêm Nghe Cảnh.

Trong lúc hai người đối đầu dữ dội, linh khí từ Diêm Nghe Cảnh tỏa ra mạnh mẽ, tạo nên một lớp chắn kiên cố bao quanh họ, cách ly hoàn toàn khỏi mặt đất để tránh cảnh bề mặt tan hoang vì trận chiến này.

Từ phía trong nhà, Tần Vũ Niết và mọi người nghe thấy tiếng động lớn liền chạy ra. Khi vừa nhìn thấy hai bóng người đang giao đấu kịch liệt trên không, cô lập tức nhận ra một trong số đó là Diêm Nghe Cảnh. Khuôn mặt cô chợt tái đi, đầy lo lắng.

"Diêm Vương gia sao lại đến đây? Còn đ.á.n.h nhau với Lâm Lan nữa!" Tần Vũ Niết hoảng hốt kêu lên.

Cô vội quay sang Mạnh Bà, giọng khẩn thiết:

"Mạnh tỷ, có cách nào tách họ ra không? Nhanh lên, hai người họ mà đ.á.n.h nhau thì toang mất!"

Mạnh Bà vẫn đứng đó một cách ung dung, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt trấn tĩnh như thể mọi việc đang diễn ra chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển nhỏ. Thậm chí, ánh mắt của bà còn hiện lên chút hứng thú, như đang theo dõi một vở kịch hay.

"Đừng quá lo lắng, chuyện này đâu phải lần đầu." Mạnh Bà chậm rãi đáp, giọng điệu có vẻ trấn an nhưng lại mang theo sự hờ hững cố hữu của người đứng ngoài cuộc. "Lâm Lan sao có thể đấu lại Diêm Vương gia. Cứ xem một chút đi, rồi sẽ kết thúc nhanh thôi."

Nghe vậy, Tần Vũ Niết thở phào nhẹ nhõm được đôi chút. Nhưng khi ánh mắt cô chạm phải cảnh Lâm Lan liên tục cố gắng đ.á.n.h lén mà đều thất bại, trái tim cô lại như bị bóp nghẹt. Cảm giác bất an dâng tràn khiến cô gần như nghẹt thở, đôi tay vô thức nắm chặt lại, sự lo lắng hiện rõ trong đáy mắt.

Lúc Tạ Tất An và những người khác vội vã chạy đến, hai vị kia đã giao đấu được vài hiệp.

Yêu Vương đứng ngoài cuộc, không những không can ngăn mà còn hăng hái cổ vũ, hò reo rôm rả. So với Lâm Lan, rõ ràng anh ta ủng hộ Diêm Nghe Cảnh, thậm chí còn mong Diêm Vương gia "dạy dỗ" Ma Vương kia một trận ra trò.

Trong khi đó, Thất Uyên híp mắt quan sát trận chiến trên cao, vẻ mặt đầy thích thú, như thể đang thưởng thức một màn trình diễn đỉnh cao hiếm thấy. Anh ta quay sang Tang Kỳ, vị tiên quan chuyên trách Thiên giới, bình thản tán gẫu:

"Ngươi đoán xem, họ cần bao nhiêu chiêu thức để kết thúc màn kịch này?"

Tang Kỳ nghiêng đầu lại gần, đáp lời đầy điềm tĩnh nhưng không kém phần hài hước:

"Thưa Điện hạ, dựa vào 'thành tích chiến đấu' trước đây của họ, nếu lần này phá được một trăm chiêu, thì coi như cả hai đã tiến bộ vượt bậc rồi đấy ạ."