Tần Vũ Niết dở khóc dở cười. Truyền thuyết về cô đã được "cải biên" quá mức rồi! Mới hôm trước còn đồn cô là người phàm, quay đi quay lại đã được nâng cấp thành tiên nhân từ lúc nào không hay?
"Cái cô Bà chủ Tần này rốt cuộc có muốn kinh doanh nữa không vậy? Đã khuya khoắt thế này rồi mà cửa tiệm còn chưa mở! Biết thế hôm qua tôi chen vào sớm hơn, nhỡ đâu còn được diện kiến Diêm Vương gia thì sao!"
"Thiệt đó! Nghe nói hôm qua đông vui náo nhiệt lắm luôn!"
"Đúng vậy! Mạnh Bà còn mang cả bỉ ngạn hoa ra trang trí. Ánh sáng dạ minh châu rọi lên những bông hoa đó, nghĩ thôi đã thấy cảnh tượng đẹp đến nao lòng rồi!"
"Nhưng mà... không biết hôm nay có mở cửa không đây? Sao nãy giờ chẳng có chút động tĩnh gì thế này?"
Tần Vũ Niết nhẹ nhàng vỗ vai nữ quỷ phía trước: "Này, làm ơn nhích qua một chút được không? Tôi cần vào trong."
Nữ quỷ nhăn mặt, khó chịu đẩy tay cô ra: "Vỗ cái gì mà vỗ! Cô muốn vào thì tôi cũng muốn vào đây! Tưởng mỗi mình cô sốt ruột chắc?"
Xong lại quay sang nhìn chằm chằm cánh cửa, mặt mày đầy vẻ bực bội: "Cửa này rốt cuộc có mở không đây! Sốt ruột muốn c.h.ế.t!"
Bà chủ Tần thầm nghĩ: "Bị các người chặn đường như thế này, tôi có cánh cũng chẳng vào được. Lấy đâu ra mà mở cửa cho nổi chứ!"
Đúng lúc ấy, điện thoại Tần Vũ Niết đổ chuông. Người gọi đến là Lâm Tùy.
Từ đầu dây bên kia vọng lại âm thanh ồn ào đến mức Lâm Tùy phải hét lớn qua tiếng xôn xao:
"Bà chủ Tần ơi, cô định chừng nào mới tới đây? Cô mà không mau đến thì cửa hàng của cô sắp bị đám quỷ cuồng nhiệt này đập tan nát mất thôi!"
Tần Vũ Niết thở dài bất lực:
"Tôi tới rồi nhưng mà... đang bị kẹt ngoài cổng đây."
Lâm Tùy liền hỏi:
"Vậy có cần tôi ra đón cô không?"
Tần Vũ Niết nhón chân, cố gắng ngó qua đám đông trước mặt rồi đáp:
"Không cần đâu, để tôi tự nghĩ cách vào. Mà này, quỷ sai không đến để giữ trật tự sao? Sao lại lắm quỷ tụ tập thế này?"
Lâm Tùy cũng bất đắc dĩ không kém:
"Quỷ sai có tới, nhưng quỷ đông nghịt, họ đang phải gọi thêm lực lượng hỗ trợ rồi. Trong tiệm hôm nay cũng thiếu người quá. Cô chuẩn bị đủ nguyên liệu cho cả buổi hôm nay chứ?"
Tần Vũ Niết nhấp môi, thở hắt ra:
"Tôi chỉ chuẩn bị số lượng bằng hôm qua thôi. Ai mà lường trước được hôm nay lại đông kịt đến mức này? Chắc lát nữa tôi phải chạy đi mua thêm mới đủ."
Vừa lúc Tần Vũ Niết định cúp máy, đột nhiên nhận ra sự khác lạ. Toàn bộ đám quỷ xung quanh không biết đã đồng loạt quay đầu lại từ lúc nào, ánh mắt trân trân dồn về phía cô.
Cả đám quỷ nghe tiếng gọi liền quay đầu nhìn theo. Tần Vũ Niết nhìn kỹ, nhận ra người vừa lên tiếng có vẻ quen thuộc. À, hình như đây là một khách quen từng ghé mua cơm hộp của cô.
Tần Vũ Niết thở dài bất lực:
"Tôi cũng muốn vào lắm chứ, nhưng chẳng phải vì quỷ đông quá, chen mãi mà không lọt được đây sao?"
Nghe vậy, đám quỷ xung quanh lập tức sững sờ, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc:
"Cái gì cơ? Cô... cô chính là Bà chủ Tần của Đệ Nhất Tửu Lầu thật ư?"
Tần Vũ Niết cười ngượng ngùng, giọng điệu bất đắc dĩ:
"Nếu ở Địa phủ này chưa có Đệ Nhị Tửu Lầu thì tôi nghĩ là đúng rồi đấy."
Lời vừa dứt, cả đám quỷ lập tức c.h.ế.t sững, vẻ mặt không khác gì vừa nghe tiếng sét đ.á.n.h ngang tai!
Đặc biệt là mấy con quỷ vừa buôn chuyện bên cạnh cô lúc nãy. Trên khuôn mặt ma quái, chúng không chỉ lộ vẻ kinh hoàng mà còn ngập tràn sự bối rối tột độ. Thử nghĩ mà xem, suốt nãy giờ họ mải miết buôn chuyện, từ chế giễu đến phàn nàn về Bà chủ Tần, nào ngờ chính nhân vật chính lại đứng ngay kề bên lắng nghe từng lời!
Mà điều đáng sợ nhất là...
Lúc nãy, cô đã không ít lần nhắc khéo để họ nhường đường nhưng chẳng ai thèm bận tâm, thậm chí còn khó chịu vì bị cô làm phiền.
Kết quả?
Hóa ra lý do cả đám phải chờ dài cổ từ nãy đến giờ là vì chính tay họ đã chặn kín cửa, khiến Bà chủ Tần không thể vào mở cửa được! Quả là một cú twist đau lòng!
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cả đám cảm thấy như có ai bóp nghẹt hơi thở của mình.
Trong khoảnh khắc, tất cả quỷ đều như bật công tắc, đồng loạt di chuyển, nhường ra một lối đi thẳng tắp vừa đủ cho một người. Vừa nhường, chúng vừa đồng thanh hô vang, giọng điệu thay đổi 180 độ:
"Bà chủ Tần! Mời ngài vào trước!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Vũ Niết chỉ biết cười gượng gạo, gật đầu đáp:
"Cảm ơn mọi người..."
Nói thật, không chỉ đám quỷ xấu hổ, chính cô cũng chẳng biết trốn vào đâu cho đỡ ngại.
Chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử này, Tần Vũ Niết đành vội vàng rảo bước về phía cửa tiệm.
Thế nhưng, đám quỷ lại chẳng để yên. Chúng thi nhau hô hào, mỗi tiếng lại to hơn tiếng trước, như thể đang muốn chuộc lỗi:
"Bà chủ Tần tới rồi, mau nhường đường nào! Nhường đường cho Bà chủ Tần vào đi nhanh!"
"Đúng đấy! Ai còn muốn ăn thì nhanh chóng tránh ra ngay, đừng có cản trở Bà chủ mở tiệm!"
Giữa những tiếng hò hét, Tần Vũ Niết cảm thấy mặt mình như muốn bốc hỏa, đúng là sắp bị chứng "xấu hổ cấp tính" hành hạ tới nơi. Cô đành giữ vẻ mặt lạnh như băng, cố gắng đi thật nhanh qua lối đi mà đám quỷ vừa nhường ra, lòng thầm mong sớm vào được tiệm để chôn vùi cơn xấu hổ này.
Khi đi ngang qua, Tần Vũ Niết nghe loáng thoáng những tiếng xì xào cố ý đè thấp giọng:
"Kia là Bà chủ Tần hả? Người sống thật luôn!"
"Bà chủ Tần xinh thật đấy..."
"Thảo nào ngay cả Diêm Vương cũng phải đích thân ghé qua!"
"Bà chủ Tần tới rồi!"
Nghe những lời này, Tần Vũ Niết chỉ ước có cái hố để chui xuống vì quá ngượng. Cô rảo bước nhanh nhất có thể, cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông, đến trước cửa tiệm. Nhưng vừa ngước mắt lên, cô lập tức sững sờ. Không chỉ có đám quỷ, mà cả một đội quỷ sai đông đảo đã túc trực sẵn từ bao giờ!
Giữa con phố trung tâm, có đến hơn mười quỷ sai đang đứng nghiêm túc duy trì trật tự. Nhìn cảnh tượng này, Tần Vũ Niết thầm cảm ơn. Nếu không nhờ đội quỷ sai chuyên nghiệp này, chắc cửa tiệm của cô đã bị đám đông hiếu kỳ giẫm nát từ lâu rồi.
Gà Mái Leo Núi
Một quỷ sai quen mặt, người từng có lần giao thiệp với cô trước đây, vừa thấy Tần Vũ Niết liền cười trêu chọc:
"Bà chủ Tần, cuối cùng cô cũng chịu lộ diện rồi!"
Tần Vũ Niết cười gượng gạo, áy náy đáp:
"Tôi xin lỗi. Thật không ngờ hôm nay lại đông khách đến mức này..."
Hôm qua, Tần Vũ Niết vốn nghĩ sau một ngày mệt mỏi, nên để cả quỷ và người nghỉ ngơi đôi chút. Ai ngờ hôm nay khách lại đông nghịt đến vậy. Nếu biết trước chuyện làm ăn lại "hot hòn họt" thế này, cô đã tuyển thêm quỷ phụ bếp, mở chế độ 24/24 từ lâu rồi.
Nghĩ đến đó, Tần Vũ Niết lập tức đưa ra quyết định: phải tuyển thêm nhân viên, phân ca kíp làm việc, và bắt đầu phục vụ xuyên đêm 24 giờ!
Sau khi đưa ra quyết định, cô bước đến mở cửa tiệm.
Cánh cửa vừa mở, cả biển quỷ đã ùa vào như đê vỡ. Chỉ trong nháy mắt, tửu lầu đã chật kín chỗ ngồi, không còn một kẽ hở nào.
Bên ngoài, đội quỷ sai nhanh chóng lấy lại trật tự, bắt đầu hô lớn:
"Tất cả xếp hàng ngay ngắn! Quỷ đến sau phải nhận số thứ tự! Gọi tới số thì mới được vào, cấm chen lấn!"
Trong lúc đó, Tần Vũ Niết nhanh chóng chuyển nguyên liệu từ không gian trữ đồ vào thẳng nhà bếp. Sắp xếp xong, cô bước ra ngoài, nhìn đám đông khách khứa và lớn tiếng tuyên bố:
"Xin mọi người giữ trật tự! Đệ Nhất Tửu Lầu đang tuyển gấp: Mười nhân viên phục vụ và năm đầu bếp chính. Nếu ai có hứng thú, vui lòng ghé vào căn phòng nhỏ bên cạnh để đăng ký ngay lập tức! Kể từ hôm nay, Đệ Nhất Tửu Lầu chính thức phục vụ xuyên đêm, mở cửa 24/24!"
Nghe xong, đám đông lập tức vỡ òa náo nhiệt. Một con quỷ giơ tay hào hứng hô lớn:
"Tôi xin ứng tuyển!"
"Tôi cũng muốn làm!"
"Tôi đây nữa!"
Chỉ trong chớp mắt, hàng trăm con quỷ đã xếp thành một hàng dài dằng dặc trước căn phòng đăng ký. Không một con quỷ nào muốn bỏ lỡ cơ hội trở thành nhân viên của tửu lầu nổi tiếng nhất Địa Phủ này.
Bên này, Tần Vũ Niết bắt đầu buổi phỏng vấn. Cách một bức tường, đội ngũ đầu bếp hiện tại đã phải làm việc quần quật, xào nấu, nhận đơn không kịp nghỉ ngơi.
Sau một màn kiểm tra nghiêm túc, Tần Vũ Niết đã chốt được 10 nhân viên phục vụ. Những người này không chỉ có vẻ ngoài sáng sủa, sạch sẽ mà còn tỏ ra vô cùng chăm chỉ, tận tâm.
Tiếp đó, thông qua màn thử tay nghề gắt gao, Tần Vũ Niết chốt thêm 4 đầu bếp tài năng, cùng 6 phụ bếp đảm nhiệm công việc sơ chế nguyên liệu.
Nhìn lại đội hình nhân sự mới tuyển, Tần Vũ Niết tạm yên tâm đôi chút. Nhưng khi quay sang nhìn không gian cửa hàng, nàng không khỏi thở dài ngao ngán.
Toàn bộ tửu lầu hai tầng vốn đã được thiết kế rộng rãi, vậy mà bây giờ lại chật như nêm cối từ khu bếp lò đến tận chính sảnh. Nhân viên vừa đứng vào vị trí, quỷ khách đã đông nghẹt. Không gian bếp gần như không còn một kẽ hở nào để chứa thêm linh thể!
Ban đầu, vì kinh phí eo hẹp nên ta chỉ tính toán mua vừa đủ diện tích này, đâu ngờ việc làm ăn lại phát đạt, hưng thịnh đến mức này. Nghĩ tới tương lai, Tần Vũ Niết thầm nhủ:
"Thôi thì cứ duy trì tạm đã, chờ gom đủ vốn... nhất định phải mở thêm chi nhánh mới!"