Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 320: Sao mà dễ bị dụ thế chứ…



Tần Vũ Niết cũng không dám mạnh miệng khẳng định rằng chắc chắn sẽ tìm được người thay họ. Nàng chỉ nhún vai, bình thản đáp:

"Ta sẽ cố gắng hết sức mình."

Nghe vậy, đối phương không ngừng cúi đầu cảm ơn, giọng run run vì lo lắng:

"Thật sự cảm tạ ngài, Bà chủ Tần! Dù cuối cùng có tìm được hay không, cả nhà chúng ta cũng đội ơn ngài!"

Tần Vũ Niết xua tay, giọng điệu bình thản nhưng không kém phần chân thành:

"Không cần quá khách sáo. Gặp cảnh này, bất cứ ai cũng sẽ ra tay tương trợ thôi."

Tuy nhiên, đâu phải ai cũng có mạng lưới quan hệ rộng rãi như Tần Vũ Niết.

Nhưng cô không nói ra điều đó, chỉ mỉm cười đáp lại, để mặc họ liên tục nói lời cảm ơn.

Sau đó, Tần Vũ Niết đưa điện thoại cho mẹ người kia, để họ nói chuyện thêm một lúc.

Nàng hiểu rằng trong tình cảnh này, người ta chắc chắn có rất nhiều điều cần giãi bày, vì vậy nàng không giục, kiên nhẫn chờ.

Cho đến khi giọng nói trầm thấp, uy nghiêm của Diêm Vương gia vang lên ở đầu bên kia:

"Tìm được rồi."

Câu nói vừa dứt, người phụ nữ kia chẳng màng đến lễ nghi hay hình tượng, lập tức lao tới như ma làm, giọng vội vã:

"Ngài... ngài vừa nói là tìm được rồi? Ý ngài là Thụy Thụy đã được tìm thấy, đúng không?"

Thấy nàng gần như sắp chạm vào Diêm Vương gia, Tần Vũ Niết vội đưa tay kéo nhẹ người phụ nữ lùi lại một chút. Tần Vũ Niết biết tính cách của vị "Diêm La mặt lạnh" này – không ưa người khác đến quá gần.

Vừa trấn an, Tần Vũ Niết vừa nhỏ giọng nhắc nhở:

"Cô đừng vội, cứ để vị tiên sinh ấy nói hết đã."

Nói đến giữa chừng, nàng suýt buột miệng gọi thẳng "Diêm Vương gia" nhưng may mắn sửa lại kịp, dù trong lòng hơi chột dạ.

Người phụ nữ kia cũng dường như nhận ra mình quá đường đột, liền rụt tay về, nét mặt đỏ bừng vì ngượng. Nhưng dù thế, sự lo lắng vẫn hiện rõ trong ánh mắt. Nàng cố kìm nén cảm xúc, giọng run rẩy lí nhí:

"Phải... phải rồi, là lỗi của ta, ta sốt ruột quá..."

Diêm Vương gia chỉ khẽ liếc qua người phụ nữa kia một cái, ánh mắt lạnh lùng nhưng ánh lên vẻ kiêu ngạo thường trực. Sau đó, hắn hướng sự chú ý trở lại Tần Vũ Niết như thể đang đ.á.n.h giá nàng thêm một lần nữa. Hình ảnh nàng nhanh tay kéo người phụ nữ kia lại, xử lý mọi chuyện gọn gàng vừa nãy khiến Diêm Nghe Cảnh thoáng nở một nụ cười khó nhận ra nơi khóe mắt.

Giọng Diêm Nghe Cảnh trầm thấp nhưng rõ ràng như thể mỗi chữ thốt ra đều nặng tựa ngàn cân:

"Đứa trẻ đã tìm thấy rồi. Chúng định dùng một phương tiện chuyên chở để đưa nó sang tỉnh bên cạnh. Nhưng lúc dừng xe ăn uống, người của ta đã phát hiện ra tung tích. Giờ chúng đang nằm trong tầm kiểm soát."

Nghe những lời của Diêm Vương gia nói, người phụ nữ cùng bà mẹ chồng lập tức không giữ được bình tĩnh. Nước mắt trào ra không ngừng, hai người vừa khóc vừa nức nở, giọng run rẩy như đang bám lấy hy vọng cuối cùng:

"Chúng ta... chúng ta sẽ báo quan ngay! Sau đó sẽ lập tức lên đường đến tỉnh bên cạnh! Nhưng, ngài có thể phiền người của ngài khống chế bọn chúng trước chăng? Làm ơn cứu đứa trẻ trước đi! Chúng ta sợ... sợ rằng khi chúng ta đến nơi, bọn chúng lại chuyển đứa nhỏ đi mất!"

Bà mẹ chồng đứng bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, tiếp lời như thêm dầu vào lửa:

"Đúng rồi, đúng rồi! Làm ơn giúp cứu đứa bé trước, chúng ta xin đội ơn ngài!"

Dứt lời, nàng vội vàng móc điện thoại khỏi túi, đôi tay run rẩy dò tìm trong danh bạ, ánh mắt hoảng loạn rà soát số của viên cảnh sát đã lưu từ trước. Tìm thấy rồi! Không chút chần chừ, nàng lập tức bấm gọi.

Khi điện thoại kết nối, nàng không chút giấu giếm, gấp gáp thuật lại toàn bộ sự việc trong giọng nói đầy lo lắng, tha thiết cầu xin phía cảnh sát nhanh chóng hành động, bảo đảm an toàn cho đứa trẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đầu dây bên kia, viên cảnh sát giữ giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng trấn an nàng:

"Chị cứ bình tĩnh trước đã. Đừng quá lo lắng. Chúng tôi sẽ lập tức liên hệ với lực lượng bên tỉnh kế bên để phối hợp hành động. Nếu đứa trẻ đã được xác định, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm. Chúng tôi đề nghị gia đình không nên rút dây động rừng để tránh làm bọn chúng cảnh giác. Khi có nguy hiểm hoặc cần thiết, chúng tôi sẽ can thiệp ngay."

Nghe xong, người phụ nữ lộ vẻ do dự. Nàng hiểu nếu phối hợp theo kế hoạch, có thể tóm gọn toàn bộ nhóm tội phạm, tránh để chúng tiếp tục gây hại. Song, nghĩ đến đứa con đang nằm trong tay kẻ xấu, tim nàng quặn lại, nỗi lo lắng như thủy triều dâng. Làm sao nàng có thể yên tâm khi cốt nhục của mình vẫn còn trong vòng nguy hiểm?

Diêm Vương gia, đứng kề bên, nhìn rõ sự giằng xé trong tâm khảm người phụ nữ. Ngài trầm giọng nói, từng lời như lời cam kết vững vàng:

"Bản tọa sẽ phái người theo sát từng hành động của chúng. Đứa trẻ sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào."

Lời trấn an này như liều t.h.u.ố.c an thần, dập tắt ngọn lửa lo âu đang cháy trong lòng nàng. Nhìn vào ánh mắt kiên định của Diêm Vương gia, nàng hít sâu một hơi, gật đầu dứt khoát. Vì muốn triệt hạ tận gốc bọn chúng, nàng đành phối hợp cùng cảnh sát, dù lòng vẫn nặng trĩu trăm mối tơ vương.

Chẳng bao lâu sau, lực lượng cảnh sát đã tới và đưa cả nhóm lên đường tới tỉnh lân cận. Người phụ nữ đã có sẵn xe riêng, bèn quyết định tự mình cầm lái.

Gà Mái Leo Núi

Tuy nhiên, nhờ kinh nghiệm lăn lộn chốn nhân gian lâu năm, nàng đã sắp xếp vị trí ngồi hết sức tinh tế. Mẹ chồng được an bài ở ghế phụ phía trước, còn ghế sau được trang trọng dành cho Tần Vũ Niết và Diêm Vương gia. Sự sắp xếp này không hề ngẫu nhiên. Với con mắt sắc sảo của người từng trải, nàng đã nhận ra ánh mắt đặc biệt mà Diêm Vương gia dành cho Tần Vũ Niết. Một vị tôn quý như ngài, vốn lạnh lùng và công vụ ngập đầu, cớ sao lại tức tốc bay đến đây chỉ vì một lời thỉnh cầu? Chẳng lẽ điều này không hề đáng nghi hay sao?

Về phần Tần Vũ Niết, nàng hoàn toàn không nghĩ sâu xa đến vậy. Với nàng, ghế chỉ đơn thuần là... nơi để an tọa. Hơn nữa, nàng biết Diêm Vương gia không thích tiếp xúc quá gần với người khác, nên đã tự giác chọn ghế sát cửa sổ, để lại khoảng trống đủ rộng ở giữa. Như thế, ngài có không gian riêng tư, còn nàng cũng được yên ổn tựa lưng thở phào sau bao chuyện căng thẳng.

Thật ra, Tần Vũ Niết vốn định thỉnh Diêm Vương gia quay về Địa Phủ. Công vụ nơi Địa Phủ đã vô cùng bận rộn, vậy mà ngài còn phải đích thân chạy tới giúp nàng giải quyết chuyện này. Nay đứa trẻ đã được xác định, giữ ngài lại e rằng không tiện. Nhưng nào ngờ, khi nàng vừa định cất lời, Diêm Vương gia đã buông một câu khiến nàng nghẹn lại:

"Ta vẫn chưa tận mắt chứng kiến tình hình. Cứ để ta đi cùng một chuyến."

Thế rồi... ngài thản nhiên bước lên xe, khiến Tần Vũ Niết còn chưa kịp phản ứng. Chỉ khi xe đã lăn bánh, nàng mới chợt nhận ra một lẽ: Ngài là Diêm Vương uy quyền đó! Muốn đến nơi chỉ cần nháy mắt thi pháp là được, cớ sao phải tốn thời gian ngồi xe chậm chạp đến vậy?

Nghĩ đoạn, nàng ngẩng đầu nhìn sang, toan mở miệng dò hỏi. Nhưng khi chạm phải ánh mắt nghiêm nghị và vẻ mặt lạnh lùng của Diêm Vương gia, Tần Vũ Niết bất giác nuốt lại lời vừa định thốt ra. Khí chất trang nghiêm của Diêm Vương khiến nàng ngần ngại. Cuối cùng, Tần Vũ Niết chỉ biết mím môi, im lặng an phận ngồi yên một bên, không dám lên tiếng thêm nữa.

Diêm Vương gia liếc nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, khẽ thở ra một tiếng, giọng điệu thoáng chút bất lực nhưng lại hàm chứa ý tứ sâu xa:

"Nơi Địa Phủ công vụ liên miên, muốn có dăm ba khắc nhàn rỗi trải nghiệm nhân thế như thế này, quả thực là hiếm hoi."

Nghe vậy, Tần Vũ Niết chợt nhớ lại mỗi lần nàng tìm đến Diêm Vương gia, ngài đều đang bận rộn tối mặt, công chuyện nối tiếp không bao giờ ngơi tay. Quả thật, với một bậc tôn quý như Diêm Vương gia, việc đơn giản như ngồi xe dạo phố cũng là một thứ xa xỉ. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Tần Vũ Niết lập tức hiện lên vẻ áy náy. Chỉ vì chút chuyện vặt vãnh này mà vừa rồi nàng còn hơi bất mãn với Diêm Vương gia. Quả thực là nàng quá nhỏ nhen rồi!

Tần Vũ Niết cúi đầu, ngượng ngùng lí nhí:

"Thực sự xin lỗi... Ta không nên có những suy nghĩ hồ đồ như vậy."

Diêm Vương gia nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, khóe mắt thoáng hiện nét ý cười nhưng ngài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy. Kỳ thực, đúng là ngài ít có thời gian dành cho những trải nghiệm chốn "phàm trần" này. Nhưng, nếu ngài muốn, chuyện gì mà không thể làm được? Ngài chẳng qua chỉ đang tùy tâm một chút mà thôi. Thế nhưng, khi thấy gương mặt Tần Vũ Niết đầy áy náy xen lẫn nét đau lòng, ngay cả Diêm Vương gia cũng cảm thấy... có chút không đành lòng. Sao cô nương này lại dễ mềm lòng đến thế? Chỉ vài câu nói bâng quơ đã tự dằn vặt bản thân như vậy rồi!

Không muốn Tần Vũ Niết tiếp tục day dứt, Diêm Nghe Cảnh nhẹ nhàng chuyển sang chuyện khác, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị vốn có. Tần Vũ Niết hiểu ý, vội vàng phối hợp, không dám nhắc lại điều gì có thể khiến Diêm Vương gia phải bận tâm. Cả quãng đường còn lại, trong xe chỉ vang lên những tiếng thủ thỉ nho nhỏ giữa Tần Vũ Niết và Diêm Vương gia. Dù nhỏ, nhưng lại vừa đủ để những người xung quanh cảm nhận được sự an tâm và mối liên kết bền chặt khó tả giữa hai người.

Lúc này, nữ nhân ngồi ghế lái khẽ liếc nhìn qua kính chiếu hậu, thấy hai người họ thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, liền mỉm cười kín đáo. Trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác thân thuộc, giống y hệt những ngày phu quân nàng theo đuổi nàng năm nào.

Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt một cái mà những năm tháng ấy đã lùi xa. Nữ nhân khẽ thở dài, khuôn mặt nở một nụ cười như đang hồi tưởng lại ký ức đẹp đẽ.

Nhờ có lực lượng cảnh sát dẫn đường và hỗ trợ khai thông, hành trình của cả đoàn gần như không gặp bất cứ trở ngại nào. Chỉ mất hơn mười canh giờ, họ đã đặt chân đến tỉnh thành lân cận.

Vì trước đó đã thông báo trước với phía cảnh sát địa phương, đội hỗ trợ đã sẵn sàng chờ ở điểm hẹn. Ngay khi cả nhóm vừa đến nơi, họ lập tức dựa vào thông tin mà Diêm Vương gia cung cấp để triển khai truy đuổi.

Bọn tội đồ kia quả nhiên không phải hạng tầm thường. Kể từ lúc bắt cóc đứa trẻ, chúng liên tục thay đổi phương tiện, xiêm y, ngay cả lộ trình cũng thay đổi không ngừng. Chúng dường như luôn cảnh giác cao độ như thể chỉ cần lơ là một giây cũng có thể bị bắt quả tang.

Nhưng, bọn chúng không ngờ rằng, những kẻ đang theo dõi mình không phải người phàm. Chúng bị quỷ theo dõi – đúng nghĩa đen!

Dù có khéo léo đến đâu, từng bước chân của chúng đều bị giám sát chặt chẽ. Chúng thay xe? Đã bị ghi lại. Chúng đổi quần áo? Vẫn có "người" canh chừng. Thậm chí, từng câu nói, từng âm mưu thốt ra từ miệng, cũng đều lọt vào tai của những "vị khán giả vô hình" ấy.

Cơ hội để trốn thoát? Hoàn toàn không có.