Phạm Vô Cữu nheo mắt, ghé sát Tạ Tất An, tò mò hỏi: "Ngươi đã nhìn ra điều gì rồi sao?"
Tạ Tất An lắc đầu, vẻ mặt điềm nhiên: "Không có gì đặc biệt."
Phạm Vô Cữu không tin, ánh mắt dò xét hắn: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Tạ Tất An trầm ngâm giây lát, đoạn đáp: "Cũng chẳng cần phải làm gì, Diêm Vương Gia rõ ràng không muốn người ngoài biết ngài đang bị thương, chúng ta cứ giữ im lặng là được. Chỉ cần ta biết rõ mọi chuyện là đủ."
Phạm Vô Cữu nhíu mày, suy tư một hồi rồi hỏi: "Không nói cho Tần cô nương biết sao? Diêm Vương Gia bị thương, đây là cơ hội tốt để khiến nàng ấy động lòng đấy. Biết đâu sau chuyện này, hai người sẽ có cơ hội xích lại gần nhau hơn."
Gà Mái Leo Núi
Tạ Tất An kiên quyết lắc đầu: "Tạm thời không nên nói gì cả, cứ để xem Diêm Vương Gia tự mình xử lý chuyện này ra sao."
Phạm Vô Cữu gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Được."
Cùng lúc đó, trong một không gian tĩnh lặng, Diêm Vương Gia vẫn đang lặng lẽ quan sát mọi thứ. Thay vì tự băng bó vết thương, hắn lại cầm một chiếc bút tương tự chiếc gậy của mình, đầu nhọn sắc bén như lưỡi dao, khẽ khàng rạch một đường trên cánh tay. Hắn dùng chính tinh huyết của mình, vẽ nên một đạo phù chú phức tạp, rồi rút ra một quỷ hồn có dung mạo giống hệt mình, truyền linh lực vào đó.
Chỉ trong chốc lát, một bóng hình hoàn toàn tương đồng với Diêm Vương Gia đã xuất hiện trong phòng, như thể hắn có thể nhân bản chính mình bất cứ lúc nào.
Cũng ngay lúc đó, Tần Vũ Niết vừa mới từ địa phủ trở về nhà. Nàng vừa chuẩn bị xong bữa ăn, đang định an tọa dùng bữa thì bất ngờ nghe thấy một âm thanh lạ từ bên ngoài vọng vào.
Tần Vũ Niết khẽ nhíu đôi mày liễu, lắng nghe một hồi thì âm thanh đã hoàn toàn im bặt.
Đang định an tọa, nàng lại nghe thấy tiếng động kia lần nữa. Nàng lập tức đứng dậy, rút ra hai đạo lá bùa, thận trọng bước ra ngoài.
Với hai lá bùa này, bất kỳ tà ma quỷ vật nào, nàng đều có thể chế ngự. Nếu một lá không đủ, nàng sẽ dùng đến lá thứ hai!
Hiện tại, thứ mà nàng không thiếu nhất chính là... bùa chú!
Mạnh Bà trước kia đã giúp Tần Vũ Niết chuẩn bị không ít, rồi sau đó lại tặng thêm vô số bảo bối khác. Hơn nữa, do mấy tháng qua nàng chăm chỉ luyện công pháp, giờ đây Tần Vũ Niết cảm thấy bản thân không chỉ tăng trưởng mạnh mẽ về mặt sức mạnh, mà ngay cả khả năng đối phó với những người bình thường cũng mạnh lên rất nhiều. Tuy không chắc có thể đấu lại với huyền sư nhưng đối phó với người thường thì... không có gì phải lo!
Tần Vũ Niết cũng mới phát hiện ra một điều thú vị. Lần trước, khi nàng có thể nhìn rõ động tác của con quỷ và dễ dàng tránh né được nó, có lẽ không phải chỉ là sự may mắn. Nàng nhận ra, chính nhờ vào công pháp cô luyện, mà bản thân nàng có khả năng nhận diện rõ các động tác, khiến hành động của đối phương như bị làm chậm lại trong mắt nàng, từ đó giúp nàng né tránh một cách dễ dàng hơn.
Vì vậy, Tần Vũ Niết cũng tự tin hơn trong việc đi ra ngoài, biết chắc rằng mình có thể đối phó được với mọi chuyện.
Tần Vũ Niết bước ra ngoài sân nhưng không vội mở cửa ngay mà đứng lắng nghe. Ngoài kia im ắng đến mức không có chút động tĩnh nào.
Nàng cảm giác đối phương có thể nghĩ mình vẫn không mở cửa vì không ai ở nhà, thế là họ bỏ đi. Đang lúc Tần Vũ Niết tính quay vào, vừa mới bước được một bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt như thể ai đó cố gắng gõ mà không đủ sức.
Tay nàng nắm chặt lá bùa, cẩn thận mở cửa. Ngay khi cánh cửa vừa hé, một bóng người đã lao tới như cơn gió. Tần Vũ Niết không kịp nghĩ ngợi, theo phản xạ mạnh mẽ ném lá bùa về phía kẻ tấn công.
"Ầm vang——"
"Lôi minh điệp lạc——"
"Phanh——"
Tiếng động liên tiếp vang lên, cuối cùng tiếng động thứ ba là do kẻ tấn công ngã xuống ngay tại chỗ mà Tần Vũ Niết vừa kịp tránh khỏi.
Nếu không phải nàng kịp thời né tránh, đối phương có lẽ đã ngã thẳng vào người nàng.
Tần Vũ Niết thở phào nhẹ nhõm nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, nàng cảm thấy có gì đó không đúng. Người này hình như không hề có ý tấn công, từ đầu đến cuối chỉ lao về phía nàng mà không ra tay.
Tần Vũ Niết lập tức bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng hốt. Nếu đúng như vậy thì vừa rồi, chẳng phải nàng đã...
Cảm giác bất an khiến Tần Vũ Niết không dám nghĩ tiếp. Nàng vội vàng cúi người xuống kiểm tra, lật người đối phương. Khi ánh mắt vừa chạm vào khuôn mặt hắn, Tần Vũ Niết không khỏi kinh ngạc. Dung mạo của người này quả thực tương tự Diêm Vương Gia đến kinh ngạc, nhưng nhìn kỹ lại thấy có sự khác biệt rõ rệt. Hơn nữa, Diêm Vương Gia rõ ràng không thể nào bị thương nặng đến mức này rồi lại xuất hiện ở đây. Vì thế, nàng nhanh chóng loại bỏ khả năng đây là Diêm Vương Gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếp theo, Tần Vũ Niết mới nhận ra người này bị thương khá nặng. Áo quần hắn rách một phần, lộ ra những vết m.á.u mờ ẩn. Hơn nữa, khi nàng bất cẩn làm hắn ngã, những vết thương đã nứt ra thêm, m.á.u lại rỉ ra.
Tần Vũ Niết nhìn những vết thương chằng chịt trên thân thể đối phương, trong lòng khẽ thở dài. Có lẽ ngay từ đầu, người này chỉ định tìm nàng cầu cứu, nhưng không ngờ lại bị nàng phản ứng quá mức, khiến tình trạng thương tích của hắn càng thêm trầm trọng. Mỗi vết thương lại rỉ máu, tình hình này nếu không kịp thời cứu chữa, e là mạng sống khó mà bảo toàn.
Đôi mắt Tần Vũ Niết khẽ run lên, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Ban đầu nàng đâu có biết người này bị thương nặng đến vậy?
Là một nữ tử sống tự chủ, khi thấy có kẻ tấn công mình, phản xạ đầu tiên của Tần Vũ Niết chính là phòng vệ. Còn chuyện đối phương bị trọng thương, nàng làm sao có thể đoán được?
Tần Vũ Niết liếc nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng ai, nàng hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định kéo người này vào phòng. Dù sao đi nữa, vết thương của hắn cũng một phần do chính tay nàng gây ra. Nếu không xử lý kịp thời, e là hắn sẽ mất mạng.
Nhưng nếu hắn tỉnh lại và có ý đồ bất chính, nàng cũng sẽ không ngần ngại cho hắn một chùy nữa!
Chờ khi hắn tỉnh lại, nàng sẽ đuổi hắn ra ngoài ngay lập tức.
Còn chuyện hắn có phải bị ai đó truy sát hay không, lúc này không phải là vấn đề quá lớn. Dù sao nàng có lá bùa ẩn nấp do Mạnh Bà tặng vào ngày khai trương tửu quán, chỉ cần dùng nó, người ngoài sẽ không thể phát hiện ra sự có mặt của họ trong một thời gian ngắn.
Tần Vũ Niết cố gắng kéo người này đến căn khuê phòng mà bà nội nàng ngày xưa hay ngủ. Nàng xếp giường đơn giản rồi đặt hắn lên đó. Nhìn gương mặt tuấn nhã đang nằm trên giường, hơi thở không đều của hắn khiến nàng không khỏi lẩm bẩm: "Không ngờ trông không mấy phong độ mà lại nặng đến thế!"
Nói xong, nàng đi nấu nước ấm, chuẩn bị cởi xiêm y cho hắn. Lúc này, nàng mới phát hiện vết thương trên người hắn có chút kỳ lạ, không phải vết thương do binh khí thông thường hay do ám khí gây ra, mà là một loại thương tích khó xác định nguồn gốc.
Tần Vũ Niết xử lý vết thương cho hắn xong xuôi, bôi t.h.u.ố.c tiêu độc rồi tiếp tục thoa t.h.u.ố.c chữa trị. Thuốc này là những loại d.ư.ợ.c liệu cực kỳ tốt mà Bùi Diễn cùng Đường Vận lúc trước đã chuẩn bị cho nàng.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tần Vũ Niết cho hắn uống t.h.u.ố.c hạ sốt rồi đặt hắn lại trong phòng, cứ thế bỏ mặc hắn nghỉ ngơi.
Nàng lại ngồi xuống tính dùng bữa, nhưng nhìn lại thì đồ ăn đã lạnh ngắt, đành phải hâm lại một lần nữa.
Ăn vội vàng xong, nàng nghỉ ngơi một chút rồi đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Sáng hôm sau, Tần Vũ Niết thức dậy, việc đầu tiên là đi sang phòng kế bên kiểm tra người đàn ông còn đang hôn mê. Nàng thử đưa tay đặt lên trán hắn, thấy cơn sốt đã giảm bớt.
Để phòng hắn bị thiếu nước, Tần Vũ Niết dùng tăm bông thấm nước rồi nhẹ nhàng chạm vào môi hắn nhiều lần, sau đó mới khóa cửa lại, đi ra ngoài thu dọn.
Vì hôm nay trong nhà có thêm một nam nhân lạ mặt, Tần Vũ Niết chỉ mang nguyên liệu nấu ăn và đồ điểm tâm đi một chuyến đến địa phủ, sau đó cả ngày cứ thế ngồi trong nhà.
Vương thẩm và các cô trong bếp gần như không rời đi. Phòng bếp và phòng ngủ cách nhau một khoảng khá xa, chỉ cần không gây ra tiếng động gì, họ sẽ không phát hiện ra.
Sự cố bất ngờ xảy ra khi Vương thẩm và các cô vừa đến chưa lâu. Tần Vũ Niết đang cùng họ làm điểm tâm trong bếp thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "bùm" vang lên.
Tim Tần Vũ Niết đập thình thịch, theo phản xạ, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương thẩm và các cô, thấy họ vẫn bình thản, không có phản ứng gì đặc biệt. Nàng vội vàng rửa tay sạch sẽ rồi nói: "Chắc là Tiểu Bạch lại nghịch ngợm, để cháu ra xem thử."
Vương thẩm và các cô đều đang mải mê với công việc, nghe Tần Vũ Niết nói vậy, họ chỉ gật đầu rồi tiếp tục chú tâm vào việc của mình.
Tuy nhiên, nếu là người khác, hẳn họ sẽ không nghĩ trong nhà lại có đàn ông.
Chỉ vì Tần Vũ Niết vốn hay lo lắng nên mới phải giải thích như vậy.
Nàng vội vã bước vào phòng, thấy hắn quả nhiên đã tỉnh dậy, liền nhanh chóng đóng cửa lại, lòng đầy lo lắng không yên.
Tiếng cửa mở vang lên, nam nhân đó có đôi mắt thâm trầm, ánh nhìn sắc bén như đang xuyên thấu Tần Vũ Niết, không chút chớp mắt.
Tần Vũ Niết vừa mới đóng cửa xong, liền nhanh chóng giải thích, giọng nói vội vã: "Ngươi đừng nói gì, nhà ta có người, ta không muốn bị họ hiểu lầm."
Nàng chỉ vào người hắn, tiếp lời: "Ngươi bị thương, là ta đã băng bó cho ngươi."