Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 327: Cơ Bụng Nhân Ngư Tuyến



Vị nam nhân vừa nghe câu hỏi, thoáng trầm ngâm chốc lát rồi đáp lời, giọng khàn khàn:

"Cô nương chính là người đã cứu ta?"

Giọng hắn trầm ấm, phảng phất vẻ yếu ớt, pha lẫn nét khàn đặc khiến Tần Vũ Niết bất giác liên tưởng đến... Diêm Vương gia.

Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức lắc đầu. Diêm Vương gia sao có thể có mặt ở nơi này! Vị Diêm Vương mà nàng quen biết làm gì dùng giọng điệu này mà đối đãi với nàng?

Rồi như chợt nhớ ra chuyện cũ, thân thể Tần Vũ Niết khẽ cứng lại, gương mặt thoáng ửng đỏ vì ngượng ngùng. Hình ảnh tối qua chợt ùa về như một cơn gió lạnh buốt sống lưng. Nhưng rất nhanh, nàng đã lấy lại dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày. Tần Vũ Niết khẽ gật đầu, thái độ hợp tình hợp lý:

"Cũng có thể nói là thế."

Thử hỏi nếu không phải nàng đã cẩn thận khiêng y vào nhà, tự mình băng bó vết thương, còn tận tay đút cho y thang t.h.u.ố.c hạ nhiệt thì liệu y có thoát được cơn nguy kịch này không? Cho nên, nói nàng cứu y cũng chẳng sai chút nào!

Vị nam nhân nghe xong, chỉ khẽ thốt lên một câu:

"Đa tạ."

Tần Vũ Niết thản nhiên đáp:

"Không cần đa tạ. Ngươi đã tỉnh, cơn nóng cũng đã lui, vậy mau chóng rời đi đi."

Y ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhưng lại bất ngờ trong veo nhìn thẳng vào nàng. Y hơi mím môi, vẻ mặt đầy áy náy, rồi thấp giọng nói:

"Thứ lỗi, có lẽ... ta e rằng phải làm phiền cô nương thu nhận ta thêm một thời gian ngắn."

Nghe vậy, Tần Vũ Niết lập tức cau mày:

"Ta vừa nói rồi, nhà ta còn có người khác, không tiện để ngươi ở lại lâu."

Dứt lời cự tuyệt, ánh mắt vị nam nhân thoáng chốc tối sầm, u ám như bầu trời trước cơn giông. Giọng y trầm thấp, xen lẫn chút bối rối và sự yếu ớt:

"Xin lỗi... Ta thật sự không nhớ ta là ai. Cơ thể thì đau nhức ê ẩm, đi lại cũng chẳng dễ dàng... Chỉ là, ta hy vọng có thể nán lại thêm vài ngày."

Nói đến đây, y cụp mi xuống, ánh mắt trĩu nặng vẻ thất vọng. Sau đó, giọng y càng nhỏ hơn như thể sợ làm phiền nàng:

"Nhưng... nếu thực sự bất tiện cho cô nương, ta sẽ rời đi ngay thôi..."

Vừa dứt lời, y c.ắ.n răng, cố sức chống đỡ thân thể để ngồi dậy.

Tần Vũ Niết thấy y chật vật đến mức này, cố gắng chống đỡ tấm thân yếu ớt, mà lời cự tuyệt ban nãy của nàng cứ vang vọng bên tai. Một cảm giác khó chịu tựa như tội lỗi âm ỉ, bỗng dâng lên trong lòng nàng, khiến nàng khựng lại.

Tần Vũ Niết hít sâu một hơi, nhìn kẻ trước mặt—một người đến cả việc ngồi dậy cũng phải gắng sức, yếu ớt đến t.h.ả.m thương. Nếu giờ nàng thực sự đuổi y đi, có lẽ cả đời này nàng cũng chẳng thể tự tha thứ cho chính mình.

Nàng khẽ thở dài, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ:

"Thôi được, ngươi cứ ở lại vài ngày. Nhưng nhớ kỹ, ngươi không được phép rời khỏi gian phòng này, cũng đừng gây ra tiếng động để người khác biết ngươi đang ẩn mình. Ta sẽ mang thức ăn lên cho ngươi."

Nghe xong, đôi mắt vị nam nhân vốn còn ảm đạm bỗng sáng rực như được thắp lên một đốm lửa hy vọng. Giọng nói của y cũng mang theo chút hân hoan:

"Thật sao? Cô nương chắc chắn sẽ không phiền chứ?"

Tần Vũ Niết nheo mắt, cười khẩy nửa miệng, giọng châm chọc:

"Nếu ta nói là phiền, ngươi định rời đi thật sao?"

Y thoáng ngẩn ngơ, rồi nhanh chóng lộ vẻ khẩn trương, vội vàng hỏi lại:

"Vậy... cô nương sẽ không thất hứa chứ?"

Nhìn gương mặt nghiêm nghị lại pha chút ngây ngô của hắn, Tần Vũ Niết khó lòng kiềm chế cảm xúc, chỉ có thể thở dài thườn thượt rồi đáp:

"Không đâu, huynh cứ yên tâm."

Vừa nghe câu trả lời, môi hắn lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, khiến dung mạo càng thêm sáng bừng.

Ánh mắt Tần Vũ Niết khẽ d.a.o động trước giây phút ấy, vội vàng tránh né như thể chưa từng để ý:

"Hiện giờ huynh chưa thích hợp dùng những món khác. Sáng nay ta vừa nấu cháo, để ta đi múc cho huynh một chén."

Nói rồi, nàng quay người, bước nhanh ra khỏi phòng.

Cháo đã được giữ ấm trong bếp, chẳng mấy chốc Tần Vũ Niết đã mang một chén cháo nóng hổi trở lại, đưa cho hắn.

Hắn nhận lấy chén, không chút do dự mà húp liền một hơi, dáng vẻ vừa vội vã lại vừa ngoan ngoãn. Nhìn hắn như vậy, Tần Vũ Niết bỗng nhớ ra điều quan trọng, liền hỏi:

"Huynh còn nhớ rõ danh tính của mình không? Ta nên xưng hô với huynh thế nào đây?"

Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, rồi đáp:

"Giản Nhị."

Nghe vậy, Tần Vũ Niết khẽ nâng mày liễu, không giấu được sự kinh ngạc:

"Họ này cũng tồn tại thật sao?"

Hắn mỉm cười, thanh âm pha chút trêu chọc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Bởi vì... ta là người đơn giản mà."

Nói rồi, hắn cầm chiếc chén đã cạn sạch, cung kính đưa lại cho nàng. Ánh mắt thoáng chút ngượng nghịu, hắn khẽ nói:

"Đã phiền cô nương rồi."

Tần Vũ Niết nhận lấy chén nhưng ánh mắt chợt trở nên nghiêm nghị. Nàng như nhớ ra điều quan trọng, liền cẩn thận hỏi:

"Đúng rồi, Giản Nhị huynh có bị kẻ nào truy sát không đấy?"

Câu hỏi làm Giản Nhị sững sờ. Hắn thoáng ngập ngừng rồi đáp:

"Chắc là... không có đâu?"

Tần Vũ Niết khẽ nhướng hàng mày liễu, giọng đầy nghi hoặc:

"Chắc là? Nghe chẳng đáng tin cậy chút nào."

Giản Nhị lắc đầu, vẻ mặt thành thật:

"Ta không nhớ được phần ký ức đó, nhưng nếu suy luận theo lẽ thường tình thì hẳn là không có."

Tần Vũ Niết đứng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt không hề giấu giếm sự ngờ vực. Thấy vậy, Giản Nhị đành thở dài, kiên nhẫn giải thích:

"Xin cô nương lắng nghe ta. Với tình trạng bị thương nặng như ta, việc phát sốt rồi hạ sốt cần một khoảng thời gian nhất định. Vậy nên, ta có thể phỏng đoán cô nương đã cứu ta từ tối qua. Vì sao lại là tối qua? Đơn giản thôi, con người thường ngủ vào ban đêm. Nếu cô nương không phải dạng ngủ rất nông thì ta có bị thương thế nào đi nữa cũng chẳng thể đ.á.n.h thức cô nương dậy.

Hơn nữa, từ việc cô nương hỏi ta liệu có ai truy sát hay không, ta suy ra rằng từ tối qua đến giờ không hề có ai tìm đến đây. Hiện giờ trời đã sáng rõ, chắc chắn đã muộn rồi. Nếu thực sự có kẻ muốn đoạt mạng ta, hận ta đến tận xương tủy thì không thể nào tìm suốt cả đêm mà vẫn chưa tới nơi. Vậy nên, theo lẽ thường tình, ta nghĩ hẳn là không có ai truy sát ta đâu."

Hắn nói xong, đôi mắt vô tội chớp chớp như muốn nhấn mạnh rằng mình là kẻ vô hại, rồi bổ sung thêm:

"Còn chuyện vì sao ta bị thương hay làm thế nào mà lại xuất hiện ở đây thì... ta cũng đành chịu, không sao nhớ nổi."

Nghe những lời hắn nói, Tần Vũ Niết cảm thấy mình... gần như đã bị thuyết phục hoàn toàn.

"Thôi được rồi, huynh cứ tĩnh dưỡng cho thật tốt. Ta còn có việc cần làm. Nếu có nhu cầu gì, cứ nhắn tin cho ta."

Nói xong, Tần Vũ Niết quay về phòng mình, lục lọi một hồi liền tìm ra chiếc điện thoại cũ kỹ. Sau khi khởi động máy, nàng lên mạng, đăng ký một tài khoản mới, rồi đưa chiếc điện thoại đó cho hắn.

Giản Nhị ngoan ngoãn gật đầu, "Được."

Mái tóc ngắn ngủn của hắn khẽ đung đưa theo động tác, như thể đang vẽ một vòng cung duyên dáng trong không khí.

Tần Vũ Niết nhìn động tác ấy, bỗng nhiên nhớ lại điều quan trọng nhất khiến nàng không nhầm hắn với Diêm Vương gia – chính là mái tóc ngắn này! Hiện nay kiểu tóc ngắn cho nam giới khá được ưa chuộng, trong khi Diêm Vương gia xưa nay luôn trung thành với mái tóc dài đen nhánh, tung bay lãng tử.

Nhưng rồi nàng chợt nghĩ, nếu Diêm Vương gia cắt đi mái tóc dài, thì... dung mạo chắc cũng chẳng khác hắn là bao?

Tần Vũ Niết cầm chén quay trở lại bếp. Vừa thấy nàng, Vương thẩm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng lại trên chiếc chén trống trên tay nàng, giọng có chút ngạc nhiên:

"Con vẫn chưa dùng bữa sáng sao?"

Tần Vũ Niết thoáng ngừng bước, nhanh trí đáp:

"À... không phải, là... Tiểu Bạch dùng."

Nghe vậy, Vương thẩm cũng không truy vấn thêm, chỉ tiếp tục bận rộn với công việc nội trợ.

Lúc này, vị phu nhân của huynh đệ Vương thẩm vừa thấy Tần Vũ Niết vẫn chưa có dấu hiệu rời đi, liền hỏi thăm:

"Hôm nay không cần ra cửa hàng trông nom sao?"

Tần Vũ Niết gật đầu, giải thích:

"Mọi thứ đã vào quỹ đạo rồi. Có đích thân đến hay không cũng chẳng sao."

Vương thẩm nghe vậy, hơi ngừng tay, rồi giọng mang ý khuyên nhủ:

"Nhưng con gái, cửa hàng của bản thân thì tốt nhất vẫn nên tự mình trông coi. Dẫu chẳng chắc sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cẩn tắc vô ưu vẫn là thượng sách, nhỉ?"

Tần Vũ Niết ngoan ngoãn đáp lời, giọng nhỏ nhẹ:

"Dạ, con biết rồi thẩm thẩm. Dạo này bận rộn quá nên con định nghỉ ngơi vài ngày, rồi sau đó sẽ quay lại ngay."

Vương thẩm mỉm cười, giọng ôn hòa:

"Ừ, chỉ cần trong lòng con đã có tính toán chu toàn là được."

Đến giờ ngọ, Tần Vũ Niết đặc biệt chuẩn bị mấy món ăn tươm tất. Trong đó có vài món thanh đạm, thêm một nồi canh xương hầm nhừ, tỏa mùi thơm ngào ngạt khắp nhà. Nàng cố tình múc riêng một phần nhỏ, chờ lúc mọi người đang dùng bữa, liền nhanh chóng lặng lẽ mang phần đó lẻn vào phòng của Giản Nhị.

Sau khi hắn dùng xong, nàng lại lẳng lặng bưng chén đũa ra ngoài, đặt chung vào đống bát đũa của cả nhà. Nhiều chén đũa như vậy, nào ai rảnh rỗi để ý có thừa hay thiếu mất một cái? Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, không một ai hay biết.

Sau bữa trưa, Giản Nhị tự mình thay t.h.u.ố.c trong phòng. Lúc Tần Vũ Niết cầm bình giữ nhiệt bước vào, nàng vô tình bắt gặp một cảnh tượng khiến bản thân không khỏi kinh ngạc.

Gà Mái Leo Núi

Giản Nhị đang c.ắ.n góc áo, để lộ phần bụng sáu múi săn chắc, kéo dài xuống dưới thành một đường nhân ngư tuyến quyến rũ. Từng cử động nhỏ của hắn làm cơ bắp khẽ chuyển động, tựa như đang vô tình phô bày thân hình hoàn mỹ như tạc tượng của mình.

Tần Vũ Niết sững sờ đôi chút, trong đầu chợt dâng lên một tiếng than thở vô cớ: "Ta đây... quả thực đã cứu lầm một vị mỹ nam rồi!"