Tần Vũ Niết không muốn chạm vào nỗi niềm khó nói của hắn, chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
"Vậy không lưu lại vết sẹo là phúc phần rồi."
Thoa t.h.u.ố.c xong, nàng dặn dò:
"Ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ta cần ra ngoài một lát."
Nghe nàng nói vậy, Giản Nhị im lặng, chỉ dõi theo nàng với ánh mắt mong chờ.
Tần Vũ Niết cảm thấy hơi bối rối dưới ánh nhìn chăm chú đó, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào hắn nữa: "Nếu cảm thấy buồn chán, ngươi có thể xem video hoặc thưởng thức truyền hình đi."
Nói xong, nàng lập tức rời khỏi phòng.
Hôm nay, nàng đã mang về mấy món ăn mới do mình tự nghĩ ra, định bụng mang xuống Âm Phủ dạy lại cho đám quỷ hầu, đồng thời chỉnh sửa lại thực đơn một chút.
Nàng đã chuẩn bị nguyên liệu, đích thân nấu nướng xong xuôi, rồi mang lên mời Vương Thẩm cùng mấy người trong nhà, và cả Giản Nhị, để mọi người nếm thử, chọn ra món ngon nhất. Món ăn nào thu được nhiều phiếu tán đồng nhất sẽ được bổ sung vào thực đơn mới.
Cuối cùng, mọi người đều đồng lòng chọn một món Tứ Xuyên có hương vị cay nồng, thơm lừng, vô cùng kích thích vị giác.
Sau khi quyết định xong, Tần Vũ Niết cẩn thận hạ xuống Địa Phủ, đích thân truyền thụ cách chế biến món này. Bởi nàng đã cải tiến đôi chút, khiến món ăn có sự khác biệt so với công thức gốc, đồng thời nàng cũng thêm vào một vài công đoạn phức tạp hơn, bù lại hương vị lại tinh tế hơn gấp bội.
Khi nàng trở về, trời đã nhá nhem tối, ước chừng vào khoảng canh giờ Tuất.
Tần Vũ Niết nhìn thoáng qua Giản Nhị rồi tiến vào phòng tắm để rửa mặt.
Vừa bước ra, nàng không hề để ý, chỉ nghe một tiếng "Oạch" thật lớn rồi ngay lập tức, cơ thể nàng mất thăng bằng.
"Rầm——"
"Aiz da——"
Tần Vũ Niết ngã nhào xuống đất, một cơn đau buốt dữ dội lập tức lan khắp toàn thân, khiến nàng không thể kiềm được mà hít một hơi lạnh. Khóe miệng nàng nhếch lên vì đau đớn, khuôn mặt nhăn nhó đến mức gần như biến dạng.
Cùng lúc đó, ở gian phòng kề bên, Giản Nhị đã nghe thấy tiếng động bất thường vọng ra từ chỗ Tần Vũ Niết. Điều kỳ lạ là, rõ ràng nàng đã khóa chặt cửa khi tiến vào bồn tắm, vậy mà giờ đây, cánh cửa lại tự động bật mở.
Tần Vũ Niết vẫn còn đang choáng váng, đầu óc quay cuồng, song nàng vẫn nghe rõ tiếng cửa mở. Nàng ngước mặt lên, ánh mắt còn vương chút mờ mịt, biểu cảm trên gương mặt chưa kịp thay đổi từ lúc té ngã xuống đất—vẫn là sự đau đớn, nhăn nhó, không chút tươi tỉnh. Khi nhận ra Giản Nhị đang đứng sừng sững nơi cửa, ánh mắt mơ màng kia bỗng chốc chuyển thành một tia hoảng hốt.
Giản Nhị đứng thẳng, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống Tần Vũ Niết đang ngồi bệt dưới nền. Đặc biệt, khi tầm mắt hắn dừng lại ở mắt cá chân của nàng—nơi đã hơi sưng đỏ, đôi đồng tử hắn lập tức lóe lên một tia giận dữ khó mà che giấu.
Tần Vũ Niết ngước nhìn y, trong lòng có chút ngỡ ngàng. Lẽ nào Giản Nhị đang tức giận? Vì lẽ gì?
Trong khoảnh khắc ấy, Tần Vũ Niết không khỏi có một cảm giác kỳ lạ, tựa như không phải nàng tự ngã, mà là y đang phẫn nộ vì chính mình đã khiến nàng ngã. Cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa khó lòng lý giải.
Huống hồ, cớ gì y lại đột nhiên xuất hiện ngay lúc nàng đang tắm rửa?
Đang lúc Tần Vũ Niết còn đang cảm thấy khó hiểu, chuẩn bị cất lời hỏi nguyên do thì...
Ngay lập tức, thân thể nàng bị nhấc bổng lên không trung. Sự bất ngờ khiến nàng hoảng hốt, theo phản xạ vươn tay ôm chặt lấy cổ Giản Nhị, cố gắng giữ thân mình không bị rơi xuống.
Tần Vũ Niết khẽ ngẩng mặt, ánh mắt vừa vặn đối diện với gương mặt nghiêng tuấn mỹ của y. Nét mặt y sắc nét tựa điêu khắc, đường nét rõ ràng mà lại lạnh lùng vô cảm.
Đặc biệt là khi khóe môi Giản Nhị khẽ nhếch lên một độ cong lạnh lùng, khiến dung nhan vốn đã xa cách của hắn càng thêm phần uy nghiêm, tựa hồ muốn áp bức mọi không gian quanh mình.
Cảm nhận được sức mạnh vững chãi từ cánh tay và hơi ấm từ cơ thể cường tráng của y, Tần Vũ Niết không kịp phản ứng, chỉ biết để mặc y ôm chặt mình, vững vàng bước về phía phòng ngủ.
Gà Mái Leo Núi
Cảm giác kỳ lạ này khiến Tần Vũ Niết không khỏi bối rối khôn nguôi. Rõ ràng ta là người bị ngã, vậy mà cớ sao lại có cảm giác như cơn giận dữ đang dồn ngược về phía y?
Tần Vũ Niết mím môi, khẽ nói: "Vậy ngươi buông ta xuống đi."
Giản Nhị không hề phản ứng lại lời của nàng, mà chỉ tiếp tục ôm nàng tiến vào phòng. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, động tác đầy cẩn trọng, như sợ làm vỡ thứ quý giá.
Đoạn đó, Giản Nhị quỳ nửa gối trước mặt Tần Vũ Niết, tay vươn ra nắm lấy cổ chân nàng. Nhìn vết sưng tấy trên mắt cá chân, y không kìm được mà siết chặt hơn chút, nhưng vô tình lại dùng lực quá mạnh.
"Tê ——"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Vũ Niết đau đớn hít vào một hơi lạnh, nàng chẳng nhớ mình đã bị thương từ lúc nào.
Nhưng chưa kịp thốt lời, Giản Nhị đã lạnh lùng buông một câu: "Đáng đời!"
Tần Vũ Niết: "..."
Ta có thỉnh cầu y ôm ta đâu! Chính y đột nhiên xuất hiện, cưỡng ép ôm ta vào phòng rồi giờ lại nói ta đáng đời ư?
Dẫu sao đi nữa, kẻ duy nhất tá túc trong nhà ta, chuyên cọ ăn cọ uống, cũng chính là y!
Được thôi, dù gì thì cũng chẳng phải ta không muốn chiếu cố y, nhưng chí ít cũng đừng buông những lời khó nghe đến vậy!
Tần Vũ Niết đột nhiên rụt chân ra khỏi tay Giản Nhị, sắc mặt nàng lạnh đi, "Đa tạ ngươi đã ôm ta về. Chuyện bôi thuốc, ta tự làm được rồi."
Giản Nhị không hề bận tâm đến thái độ lạnh lùng của Tần Vũ Niết, cứ thế tiếp tục nắm c.h.ặ.t c.h.â.n nàng, giọng điệu mang vẻ không vui: "Lớn đến ngần này rồi mà đi đứng bên ngoài, sao lại dễ dàng té ngã như vậy?"
Tần Vũ Niết tức giận, không nhịn nổi: "Ngươi hôm qua chẳng phải cũng bị ngã đó sao?"
Giản Nhị liếc nhìn nàng một cái, kiểm tra chân nàng kỹ lưỡng, thấy không nghiêm trọng lắm bèn gật đầu nói: "Chuyện đó khác. Ta ngã đâu có đến mức khiến chân thành ra nông nỗi này."
Tần Vũ Niết tức tối nói: "Khác cái gì mà khác? Chẳng phải đều là ngã sao? Chuyện té ngã còn phải phân biệt cấp ba hay cấp sáu sao?"
Chưa kịp dứt lời, một cơn đau nhói đã xuyên qua mắt cá chân, khiến nàng đau đến mức hoa mắt, mặt mày vặn vẹo. Nàng thét lên: "Tê —— nhẹ tay chút, nhẹ tay chút! Chúng ta đâu có thâm thù đại oán gì, cớ sao ngươi lại dùng lực mạnh thế?"
Giản Nhị liếc nhìn Tần Vũ Niết, sau đó thản nhiên buông một câu: "Ta còn chưa dùng hết sức đâu."
Tần Vũ Niết trừng mắt nhìn lại y, trong ánh mắt thoáng chốc hiện lên một tầng sương mờ, rồi nàng mỉa mai từng chữ: "Tin cái gì mà tin? Ta không đời nào tin tưởng lời ngươi nói!"
"Ngao—— nhẹ tay chút, nhẹ tay chút..."
"Giản Nhị, ngươi là đồ khốn kiếp vô lại!"
"A a a—— ta phải g.i.ế.c ngươi!!"
"Ô ô ô... ta sai rồi, ngươi nhẹ tay chút đi... Đau quá..."
Cả một quá trình, Tần Vũ Niết từ mắng mỏ c.h.ử.i rủa đã chuyển sang khóc lóc cầu xin y nhẹ tay.
Giản Nhị khẽ thở dài, giải thích: "Nếu không xoa bóp, ngày mai cơn đau sẽ càng dữ dội hơn."
Tần Vũ Niết c.ắ.n chặt mép áo, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, giọng yếu ớt nói: "Vậy ngươi dùng lực nhẹ hơn chút đi..."
"Ta đã nhẹ tay hết mức rồi, nếu còn không đỡ, nàng cứ thế này thì một hai tháng nữa sẽ khó mà đi lại bình thường được." Hắn vừa xoa bóp chân cho nàng, vừa truyền linh khí vào, khiến cơn đau giảm bớt trong giây lát nhưng sẽ còn kéo dài đến mười ngày nửa tháng mới có thể khỏi hẳn.
Nghe y nói vậy, Tần Vũ Niết chỉ còn cách nghiến chặt góc áo, không dám kêu than thêm lời nào.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, Giản Nhị không khỏi mềm lòng. Mới vừa rồi còn có ý trừng phạt, giờ lại đổi linh lực thành một luồng năng lượng êm dịu, giúp nàng giảm đi không ít thống khổ.
Tần Vũ Niết nhắm mắt lại, cảm nhận một hồi, thấy cơn đau không còn dữ dội như trước, nàng thầm nghĩ Giản Nhị vẫn chưa dùng đủ lực bèn tự tin cất lời: "Ngươi cứ dùng sức mạnh đi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Một lúc sau, vẫn không hề cảm thấy đau đớn, nàng lại lớn tiếng hơn: "Ta thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!"
Giản Nhị nhìn nàng, thản nhiên đáp: "Đã hoàn tất rồi."
Nghe y nói vậy, Tần Vũ Niết mở bừng mắt, vẫn còn chút khó tin: "Hả? Đã... hoàn tất rồi ư?"
Giản Nhị gật đầu: "Hai ngày này tốt nhất không nên dùng chân nhiều, cần phải hạn chế đi lại."
Tần Vũ Niết cẩn thận nhìn lại chân mình, nghe vậy thì khẽ gật đầu đáp: "Ừm."
Ngoại trừ mắt cá chân hơi sưng tấy, nàng tự xét thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Giản Nhị lại tiếp lời: "Nếu nàng muốn đi đâu, cứ gọi ta, ta sẽ ôm nàng đi."
Tần Vũ Niết suýt chút nữa gật đầu theo phản xạ, nhưng rồi chợt tỉnh ngộ. Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, lắp bắp: "Không, không cần đâu, ta... ta vẫn có thể đi bằng một chân mà!"