Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 338: Địa phủ bán nhà



Điều cốt yếu là, tối qua Tần Vũ Niết vừa ngỏ lời hỏi thăm về phủ đệ tại Hương Sơn, vậy mà đến tối, lại đồn rằng ngân sách Địa Phủ đang... thiếu hụt? Nghe có lọt tai chăng? Hắn tuyệt đối không tin!

Nhưng ai mà ngờ, mấy tên quỷ sai phụ trách bất động sản Địa Phủ lại nhanh trí và tinh ranh đến vậy. Vừa nghe thông tin, bọn họ đã lập tức hiểu rõ ẩn ý phía sau. Kỳ thực, bản thân quỷ sai thừa biết Địa Phủ làm gì có chuyện thiếu thốn tài chính. Nhưng Bà chủ Tần lại không rõ điều này! Bởi vậy, lý do thiếu hụt ngân khố này rõ ràng không phải để lừa gạt hắn, mà là một kế sách dành riêng cho Bà chủ Tần!

Quỷ sai liền nhanh tay nhắn tin cho Tần Vũ Niết, hỏi thẳng:

"Bà chủ Tần có muốn thu mua phủ đệ tại Hương Sơn không?"

"Có!". Tần Vũ Niết vừa mới gửi tin nhắn chưa được bao lâu, lập tức nhận được phản hồi:

"Gần đây Địa Phủ đang gặp chút vấn đề về tài chính, phải bán bớt một số bất động sản. Trong đó có phủ đệ Hương Sơn mà Bà chủ Tần vừa ngỏ ý hỏi. Nếu để tin tức này lộ ra ngoài, e rằng chưa kịp trở tay thì căn phủ đệ đã bị kẻ khác mua mất. Cô xem ta có ý định này không? Nếu có, lát nữa hạ quan sẽ dẫn cô đi xem nhà."

Vừa nhìn thấy mấy chữ "ngân khố Địa Phủ thiếu hụt", Tần Vũ Niết lập tức nhíu đôi mày thanh tú. "Địa Phủ lại có ngày gặp phải khốn khó về tài chính ư? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Tần Vũ Niết trầm ngâm một lát, rồi thầm nhủ: "Hay là nhân tiện nộp luôn phần lợi nhuận trong khoảng thời gian này nhỉ? Dù sao cũng thu thập được gần hai ngàn vạn Minh tệ. Tuy số tiền này chưa đủ để giải quyết toàn bộ vấn đề tài chính của Địa Phủ, nhưng có còn hơn không."

Nghĩ vậy, nàng liền nhắn tin cho quỷ sai phụ trách bất động sản:

"Ta mua. Phiền ngài lát nữa dẫn ta đi xem phủ đệ. À, còn một chuyện, ta cần ghé qua Diêm Vương điện một chuyến trước."

Quỷ sai lập tức phản hồi:

"Được! Việc này không thành vấn đề!"

Sau khi dùng xong bữa sáng, Tần Vũ Niết lập tức thẳng tiến đến Địa Phủ. Đầu tiên, nàng ghé qua tửu lầu, sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn cho gọn gàng, rồi mới lên đường đến Diêm Vương điện.

Lần này, quỷ sai canh cổng không hề ngăn cản, cứ thế mà để nàng đi thẳng vào.

Bước vào Diêm Vương điện, Tần Vũ Niết thấy Diêm Vương đang bận rộn công vụ. Không muốn làm phiền lâu, nàng đi thẳng vào vấn đề:

"Bẩm Diêm Vương gia, ta đến nộp phần lợi nhuận trong khoảng thời gian vừa qua."

Nghe vậy, Diêm Vương khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lẽo khiến Tần Vũ Niết thoáng rùng mình. Khuôn mặt người vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng thường thấy, chẳng chút biểu cảm. Sau khi nghe Tần Vũ Niết nói xong, Diêm Vương gia chỉ nhàn nhạt đáp:

"Được, cứ đặt đó."

Giọng nói không khác gì những lần gặp trước nhưng Tần Vũ Niết lại cảm nhận được sự bất ổn. Nàng nhạy bén nhận ra bầu không khí hôm nay có chút lạ thường.

Ngẩng đầu, Tần Vũ Niết cẩn thận nhìn về phía Diêm Vương đang an tọa trên cao. Vẫn là dáng vẻ uy nghiêm ấy, nhưng có gì đó khác thường. Nàng chậm rãi bước về phía Diêm Vương gia, vừa đi vừa kín đáo quan sát. Tất cả mọi thứ trông có vẻ bình thường, nhưng ánh mắt và thần thái của Diêm Vương hôm nay lại lãnh đạm và xa cách hơn hẳn.

Nếu phải hình dung, nàng cảm thấy Diêm Vương bây giờ giống như những vị thần linh được miêu tả trong tiểu thuyết, cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần, và chẳng để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Dường như cách Diêm Vương gia đối xử với nàng và với những linh hồn khác dưới Địa Phủ đều như một, lạnh nhạt và xa cách.

"Diêm Vương gia hôm nay có điểm nào không ổn? Hay đây mới chính là diện mạo chân thật của người?" Nàng thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng... ai dám cả gan giả mạo Diêm Vương gia ngay trong chính Địa Phủ này chứ?

Trong khi ý nghĩ vẫn còn lẩn quẩn, Tần Vũ Niết nhanh chóng lấy ra một xấp Minh tệ đã chuẩn bị sẵn từ trước, đặt ngay ngắn lên chiếc án bát tiên trước mặt Diêm Vương gia.

"Đây là phần lợi nhuận trong thời gian qua. Xin ngài xem qua."

Diêm Vương gia vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng, không thèm ngẩng đầu, chỉ lật qua một tờ Minh tệ. Giọng nói người khẽ vang lên, lạnh nhạt đến mức khiến người nghe không khỏi chột dạ:

"Được."

Tần Vũ Niết đứng đó, lặng lẽ quan sát thêm một hồi nhưng vẫn không thể phát hiện bất cứ điều gì bất thường. Đúng lúc nàng định cúi đầu xin phép cáo lui, bất ngờ ánh mắt sắc lạnh của Diêm Vương gia xoáy thẳng vào nàng. Người khẽ nhíu mày, giọng nói đều đều nhưng mang theo sức ép không thể chối từ:

"Ngươi còn việc gì nữa chăng?"

Tần Vũ Niết giật mình, lúng túng đáp:

"Không... không còn."

Diêm Vương gia hơi gật đầu, động tác nhàn nhã nhưng lại như một lời tuyên án:

"Nếu không có chuyện gì, hãy lui xuống."

Câu nói này, quả thực là kiểu tiêu chuẩn mà Diêm Vương gia thường dùng để tiễn biệt các quỷ hồn khác.

Tần Vũ Niết cung kính cúi đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi Diêm Vương điện, bước chân không dám dừng lại lấy một giây.

Vừa ra đến ngoài, nàng vẫn cảm thấy bất an trong lòng, không nhịn được mà tìm đến Mạnh Bà, dò hỏi:

Gà Mái Leo Núi

"Mạnh tỷ, ở Địa Phủ này, chắc không có kẻ nào dám giả mạo Diêm Vương gia đâu nhỉ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mạnh Bà nghe xong, lập tức hiểu ra chuyện. Có lẽ Tần Vũ Niết vừa gặp Diêm Vương gia trong Diêm Vương điện, mà không khỏi dấy lên sự nghi hoặc.

Mạnh Bà mỉm cười, giọng điệu đầy chắc chắn mà đáp lời:

"Tiểu Vũ Niết, Địa Phủ có kết giới, chỉ Diêm Vương gia mới có thể mở ra. Trừ ngài ấy, dù kẻ khác có linh lực cao đến đâu, cũng không thể lay chuyển nổi kết giới này dù chỉ một chút. Cứ mỗi khoảng thời gian, kết giới lại được tăng cường thêm một tầng sức mạnh và chỉ có linh lực của Diêm Vương gia mới có thể bao trùm toàn bộ. Nếu không, kết giới sẽ bị bài xích, dẫn đến sụp đổ ngay lập tức."

Nghe Mạnh Bà giải thích, Tần Vũ Niết khẽ gật gù, cuối cùng cũng đã sáng tỏ. Người vừa ngồi trên ngai vàng trong Diêm Vương điện, đích thị chính là Diêm Vương gia thật sự.

Nhưng... tại sao hôm nay ngài ấy lại có vẻ lạnh nhạt đến thế?

Tần Vũ Niết ngẫm nghĩ, có lẽ Diêm Vương gia vẫn luôn giữ phong thái như vậy. Chỉ là, đây là lần đầu nàng trực diện với một vị Diêm Vương trầm mặc, lãnh đạm đến độ này, khiến nàng cảm thấy khó lòng quen thuộc.

Tần Vũ Niết quay đầu nhìn lại Diêm Vương điện lần cuối, ánh mắt dừng trên tòa kiến trúc uy nghiêm, lạnh lẽo kia, khóe môi khẽ nhấp nhấp, rồi lặng lẽ xoay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, quỷ sai phụ trách bất động sản đã đến đón nàng đi Hương Sơn để xem phủ đệ mới. Phủ đệ này nằm ngay sườn núi, không gian khoáng đạt, mát mẻ, bố cục bên trong lại gần giống y hệt với căn mà Diêm Vương gia đang sở hữu. Tần Vũ Niết dạo quanh một vòng, càng nhìn càng thấy vừa ý.

Trong lúc ngắm nghía, nàng vừa đ.á.n.h giá vừa hỏi:

"Căn này giá bao nhiêu vậy?"

Quỷ sai lập tức mở sổ, nhanh chóng tính toán rồi đáp:

"Tổng cộng là khoảng... 5400 vạn Minh tệ."

Nghe con số, Tần Vũ Niết lập tức giật mình, suýt chút nữa đ.á.n.h rơi túi trữ vật:

"Năm ngàn bốn trăm vạn ư?! Giá này chẳng lẽ muốn mua trọn cả ngọn Hương Sơn này sao?"

Nàng thầm nhẩm lại, giá này quả thực cao gấp đôi so với những biệt thự thông thường. Một căn biệt thự đẹp hơn, rộng hơn ở khu trung tâm cũng chỉ tầm hai ngàn vạn Minh tệ. Còn căn hôm qua nàng vừa xem, dù cao cấp hơn chút, cũng chỉ d.a.o động quanh hai ngàn mấy trăm vạn. Vậy mà chỗ này dám hét đến hơn năm ngàn vạn, đúng là khiến người nghe cũng phải líu lưỡi!

Nếu quy ra Nhân dân tệ thì con số ấy tương đương mấy trăm triệu vạn! Với số tiền này, ở bất kỳ đâu cũng có thể mua được một tòa trạch viện cực kỳ sang trọng, thậm chí ở cõi Dương gian cũng không ngoại lệ.

Tần Vũ Niết hít sâu một hơi, cẩn thận tính toán lại tài chính trong tay. Mua phủ đệ này thì vẫn đủ tiền nhưng sau đó chắc chẳng còn là bao. Coi như nàng mất trắng mấy tháng làm việc cật lực, trở về vạch xuất phát chỉ trong một đêm. Một cảm giác "về lại trước giải phóng" bỗng tràn ngập trong lòng nàng.

Nhưng, nhà đẹp như thế này đâu có chờ người! Quỷ sai phụ trách bất động sản còn nói, loại phòng ở cao cấp thế này mà vừa tung ra thị trường, những con quỷ có tiền chắc chắn sẽ lao vào tranh nhau mua như điên. Giá cả lúc đó đừng hòng giữ được mức "ưu đãi" như hiện tại.

Càng nghĩ càng thấy không thể chần chừ, Tần Vũ Niết nghiến răng, đập tay xuống bàn, dứt khoát quyết định:

"Phủ đệ này, ta chốt!"

Ngay sau đó, Tần Vũ Niết nhanh chóng theo chân quỷ sai phụ trách bất động sản, hoàn tất mọi thủ tục giấy tờ. Tiền bạc chuyển đi như nước chảy, tài khoản vốn đang đầy ắp năm sáu ngàn vạn nay chỉ còn lại lèo tèo vài trăm vạn.

Nhìn đại danh của mình đứng chễm chệ trên khế ước sở hữu phủ đệ, Tần Vũ Niết bỗng thấy lòng tràn đầy thỏa mãn. Bây giờ, nàng mới thực sự đạt được cảnh giới "có nhà, có xe, có cửa hàng," không còn cảnh hai tay trắng, áo quần rỗng tuếch như trước.

Đời trước, mơ ước nhỏ nhoi này nàng chưa từng chạm tới. Nhưng kiếp này, nàng đã làm được!

Cái cảm giác này, thật sự là không từ ngữ nào tả nổi. Có lẽ chỉ những ai từng trải qua mới thấu hiểu một chút kiêu ngạo, một chút tự hào, cộng thêm cả sự sung sướng chạm đỉnh.

Tần Vũ Niết vừa về đến nhà, Giản Nhị liếc nhìn nàng một cái đã nhận ra tâm trạng đang hân hoan. Mày hắn hơi nhướn lên, lém lỉnh nói:

"Xem ra, mọi chuyện suôn sẻ nhỉ?"

Tần Vũ Niết ngạc nhiên hỏi: "Sao huynh biết?"

Giản Nhị nhếch khóe môi, đáp lại đầy thâm ý:

"Trên mặt nàng viết rõ ràng bốn chữ 'Tâm trạng cực tốt.' Để nàng vui vẻ như vậy, chắc chắn là chuyện hôm qua rối rắm đã được giải quyết."

Tần Vũ Niết nhìn Giản Nhị, rồi không kìm được, cười tươi:

"Đoán đúng rồi! Hôm nay ta tâm trạng tốt lắm. Huynh muốn ăn gì? Hôm nay ta sẽ đích thân xuống bếp làm cho huynh! Chỉ cần ta biết làm, gì cũng được!"

Giản Nhị giả vờ vuốt cằm, làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa:

"Gì cũng được ư? Để ta suy nghĩ kỹ lại đã."

Tần Vũ Niết chỉ hừ khẽ một tiếng, quay người bước vào phòng, thản nhiên nói:

"Ừ, huynh cứ từ từ nghĩ."

Giản Nhị không bỏ lỡ cơ hội, liền đi theo sau nàng vào phòng.

Khi tiếng ca của Tần Vũ Niết vang lên từ phòng bếp, Vương thẩm nghe thấy, lập tức vội vàng bước tới. Người còn chưa tới cửa, giọng nói đã bay đến trước:

"Vũ Niết, con về rồi sao?"