Sau đại hôn, kỳ nghỉ trăng mật ngọt ngào bắt đầu. Giản Nhị quả thực đã làm được, hoàn toàn không màng đến mọi chuyện xung quanh. Chàng chỉ chuyên tâm vào mỗi nàng, mỗi ngày hoặc là đưa nàng du ngoạn, hoặc là cùng nàng quấn quýt trên giường.
Cả hai chìm đắm trong những tháng ngày ngọt ngào, như hình với bóng suốt nửa tháng ròng.
Nửa tháng trôi qua mà không hề có một cuộc liên lạc nào gọi đến, chỉ duy nhất một lần Giản Nhị phải giải quyết công việc cấp bách qua máy tính.
Tần Vũ Niết có chút kinh ngạc, không thể tin được. Một thương hội lớn như vậy mà không cần đến sự hiện diện của Giản Nhị sao?
Giản Nhị chỉ nhàn nhạt thốt ra một câu, khiến Tần Vũ Niết lặng người.
Chàng đáp: "Nếu những việc nhỏ nhặt ấy mà bọn họ còn không làm được thì vị trí đó có thể giao cho người khác đảm nhận."
Giản Nhị đã dốc hết tâm tư xử lý mọi đại sự trước khi thành thân. Giờ đây, tất cả những chuyện nhỏ nhặt không cần kíp đều được gác lại cho đến khi tuần trăng mật kết thúc. Chàng muốn dành trọn khoảng thời gian này cho phu nhân của mình, không để tâm đến bất cứ thế sự nào bên ngoài.
Sáng nay, Tần Vũ Niết nằm trong lòng Giản Nhị, ngắm nhìn những ngón tay thon dài của chàng, trong lòng không khỏi hồi tưởng những tháng ngày đã qua. Nàng không thể không thở dài, tự hỏi liệu có phải chính kiếp này, cộng thêm một kiếp trước, ta mới có thể có được Giản Nhị? Nếu không, làm sao có thể có một người xuất sắc đến mức độ này?
Nếu là trước kia, ta tuyệt đối không dám mường tượng đến điều này. Khi ta chấp nhận Giản Nhị, chỉ nghĩ nếu không thành thì thôi, dù chia tay cũng chẳng hề gì, với tâm trạng ấy mà bước chân vào mối quan hệ này.
Nhưng mấy năm chung sống, Tần Vũ Niết cảm nhận được sự trân quý chưa từng có. Tựa như vì những khổ đau ta đã trải qua trước kia nên trời cao mới đặc biệt ban tặng cho ta một phu quân tuyệt vời như thế, vừa tuấn tú lại giàu có, lại luôn quan tâm chăm sóc ta hết mực.
Tần Vũ Niết trầm ngâm suy nghĩ, không kiềm chế được mà ngẩng đầu nhìn Giản Nhị, trong lòng không khỏi tự vấn, ta có tài đức gì mà lại xứng đáng có được một phu quân vừa phong độ, vừa giàu có, lại đối đãi với ta như vậy. Tần Vũ Niết chợt cảm thấy một nỗi kỳ lạ, tựa như mọi thứ là hư ảo, bỗng dưng thốt lên một tiếng, "Phu quân -"
Lần đầu tiên nghe thấy nàng gọi mình như vậy, Giản Nhị cảm giác như cả người bị điện giật, ánh mắt lập tức khóa chặt lấy nàng. Khi ánh mắt của nàng nhìn vào chàng, Giản Nhị không kìm được, cơ thể đã tự động hành động trước cả suy nghĩ, xoay người nhanh chóng đè nàng xuống.
Ánh mắt Giản Nhị lúc này đầy ẩn ý, ánh lên tia d.ụ.c vọng mạnh mẽ. Ngón tay chàng lướt nhẹ qua vành tai Tần Vũ Niết, giọng nói khàn đặc, đầy mê hoặc, "Ngoan, gọi lại một tiếng nữa đi."
Tần Vũ Niết không ngờ rằng một tiếng "phu quân" lại khiến Giản Nhị phản ứng mãnh liệt như vậy. Cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể chàng, nàng bất giác đỏ mặt, vội vàng tránh đi động tác của chàng, ngượng ngùng nói: "Ta... ta vẫn chưa tỉnh hẳn..."
Giản Nhị cười khẽ, giọng nói vẫn trầm thấp, đầy dụ hoặc: "Một lần nữa thôi, ta cam đoan đây là lần cuối."
"Ô..."
Thanh âm của nàng dần trở nên mơ hồ, hòa cùng hơi thở rộn ràng khắp căn phòng.
Gà Mái Leo Núi
Sau vài tháng trôi qua, những ngày tháng mật ngọt cứ thế tiếp diễn. Mỗi sáng, Tần Vũ Niết và Giản Nhị vẫn thường cùng nhau thức dậy, vươn vai ngáp dài, sau đó an tọa bên bàn ăn. Trên bàn luôn bày biện đủ loại món ăn sáng phong phú, hai ba món đầy đủ sắc màu.
Cuộc sống của họ bên nhau cứ giản dị như vậy. Tần Vũ Niết thường dùng bữa không hết, mọi thứ còn lại đều lọt vào bụng của Giản Nhị.
Thế nhưng sáng nay, khi Tần Vũ Niết ngửi thấy mùi sữa bò thoang thoảng, nàng đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Cảm giác ấy khiến nàng phải dừng lại, nôn khan mấy lần.
Giản Nhị nghe thấy tiếng động, vội vã đi đến bên cạnh nàng. Chàng lo lắng vỗ nhẹ lên lưng nàng, rồi cầm ly sữa bò lên, nếm thử một ngụm. Vị của nó vẫn bình thường, không có gì dị lạ.
Giản Nhị nhẹ nhàng đặt ly sữa bò sang một bên, rồi nửa quỳ xuống trước mặt Tần Vũ Niết, ánh mắt đầy lo lắng: "Sao vậy? Nàng có sao không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"
Sau khi nôn khan vài lần, Tần Vũ Niết không còn ngửi thấy mùi sữa bò nữa, cơn khó chịu trong dạ dày cũng dần qua đi. Nàng khẽ lắc đầu: "Không sao đâu, chỉ là mùi sữa bò hơi nồng, khiến dạ dày khó chịu, đẩy xa ra một chút là ổn rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe vậy, Giản Nhị nhìn xuống ly sữa bò, rồi nhanh chóng đổ bỏ. Sau đó, chàng hạ lệnh cho mọi người, không để ai còn giữ sữa bò nữa, mà nếu có ai thích uống thì có thể đến công ty mà lấy.
Sau đó, Tần Vũ Niết bắt đầu dùng bữa nhiều hơn, khẩu vị dường như tăng lên, ăn còn nhiều hơn thuở trước. Bởi vậy, lần nôn khan hôm đó chỉ được xem là một sự cố ngoài ý muốn. Bữa sáng cứ thế trôi qua, không có gì đáng phải bận tâm.
Song, Giản Nhị bắt đầu nhận thấy một sự chuyển biến rõ rệt. Tần Vũ Niết không chỉ ăn nhiều hơn mà còn có xu hướng dùng những món mà trước đây nàng không mấy yêu thích. Điều kỳ lạ là, nhìn nàng không có dấu hiệu gì bất thường, tinh thần cũng rất tốt, nhưng chàng vẫn cảm thấy cần phải chú ý thêm một chút.
Rất nhiều lần, mỗi khi chàng trở về sau những cuộc họp, Tần Vũ Niết lại cuộn mình ngủ say trên chiếc ghế sofa.
Vào một buổi trưa, Tần Vũ Niết ngồi dùng món cá mà nàng vẫn luôn yêu thích. Nhưng không ngờ, vừa ăn một miếng đã phải nhổ ra, và trong khoảng thời gian này, nàng cũng cảm thấy khó chịu. Thấy vậy, Giản Nhị không hề chần chừ, lập tức lái xe đưa nàng đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả kiểm tra khiến cả hai người đều kinh ngạc đến không thể tin nổi.
Kết quả báo cáo xuất hiện trên màn hình, khiến Tần Vũ Niết và Giản Nhị đều sửng sốt. Mang thai được mười tuần, hơn nữa lại là song bào thai. Thai nhi đã hình thành và tâm thai đang phát triển.
Tần Vũ Niết cầm tờ báo cáo, mắt mở to kinh ngạc, lẩm bẩm: "Ta... m.a.n.g t.h.a.i ư? Hơn nữa lại là song bào thai sao?"
Giản Nhị gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt dừng lại trên bụng Tần Vũ Niết rồi lại liếc nhìn tờ báo cáo.
Khi nghe tin Tần Vũ Niết có thai, phản ứng đầu tiên của Giản Nhị là lo lắng cho sức khỏe của nàng. Sau đó, chàng bắt đầu cân nhắc một loạt những việc cần chuẩn bị để bảo vệ nàng. Nhưng cuối cùng, cảm xúc trong lòng chàng bỗng dưng dâng trào, tựa như một người cha chuẩn bị đón con, khiến trái tim chàng bồi hồi không yên, không thể thốt thành lời.
Giản Nhị ngay lập tức đi tìm bác sĩ để hỏi về những điều cần lưu ý trong suốt thai kỳ. Sau khi nghe bác sĩ giải thích tỉ mỉ, chàng chỉ nhận lại một lời kết luận duy nhất: "Hết thảy đều phải lấy tâm trạng của sản phụ làm trọng."
Vốn dĩ chàng là một phu quân cưng chiều thê tử như châu báu, nhưng từ khi hay tin Tần Vũ Niết mang thai, Giản Nhị lại càng thêm cẩn trọng. Hắn bắt đầu hành xử dè dặt, sợ nàng bị tổn thương dù chỉ là một chút sơ sẩy nhỏ nhặt. Mỗi đêm, chàng đều cố chấp nằm kề bên, không để nàng đơn độc chìm vào giấc ngủ. Trước nay đã hạn chế để nàng động tay vào việc nhà, giờ đây chàng tuyệt đối không cho phép Tần Vũ Niết chạm vào bất cứ việc gì; ngay cả việc nàng thỉnh thoảng muốn xuống bếp nấu nướng, tất cả đều được Giản Nhị giao cho đầu bếp, hoặc chính chàng sẽ tự tay làm.
Tuy nhiên, mỗi khi Tần Vũ Niết làm nũng, Giản Nhị lại dễ dàng nhượng bộ, lúc đó chàng sẽ tự giác "phóng khoáng" giúp đỡ, cùng nàng làm mọi thứ.
Vì Tần Vũ Niết mang thai, toàn bộ nhân viên ở cơ nghiệp của hắn cũng hết mực chú ý đến nàng, từ trà sáng đến trà chiều, trái cây, điểm tâm đều là những món riêng biệt, dành riêng cho sản phụ.
Với tâm trạng dễ thay đổi khi mang thai, Tần Vũ Niết nhiều khi cảm thấy mệt mỏi và dễ rơi nước mắt. Giản Nhị hoàn toàn thấu hiểu sự mẫn cảm này, chàng luôn ở bên, chăm sóc nàng thật cẩn thận như đang chăm sóc một hài đồng, luôn lo lắng về những cảm xúc bất chợt của nàng.
Nghe nàng trách móc, Giản Nhị chỉ biết thở dài, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Nàng có thể hoài nghi mọi chuyện trên đời, nhưng tuyệt đối đừng nghi ngờ tình cảm ta dành cho nàng. Nàng luôn là người quan trọng nhất trong trái tim ta. Điều ta lo lắng không phải là hài tử, mà là nàng, ta sợ nàng sẽ bị tổn thương. Nếu có thể, ta thà không có con, để chỉ có mình nàng bên cạnh. Ta không mong chờ đứa trẻ, nhưng chính vì đứa trẻ này là sự kết tinh từ tình yêu của chúng ta, nàng hiểu ý ta chứ?"
Tần Vũ Niết nghẹn ngào, nàng vùi mặt vào n.g.ự.c chàng, giọng nói có chút nức nở, "Ta thực sự hiểu, nhưng ta không biết tại sao tâm tình ta lại biến hóa thất thường như vậy..."
Giản Nhị ôm chặt lấy nàng, khẽ tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, an ủi: "Ta hiểu mà."
Ngày tháng trôi qua, khi thai kỳ đã bước sang tuần thứ ba mươi bảy, Tần Vũ Niết bắt đầu cảm thấy bất ổn. Một tay nàng đang cầm dâu tây ăn, bỗng dưng cảm thấy dưới thân có một dòng nước ấm kỳ lạ chảy ra. Tần Vũ Niết giật mình, không dám động đậy, vội vàng kêu lên: "Giản, Giản Nhị! Hình như ta sắp sinh rồi!"
Nghe tiếng kêu hoảng hốt của nàng, Giản Nhị lập tức chạy ra từ phòng bếp, một tay ôm nàng đặt lên giường, đồng thời truyền lệnh triệu y sư đến kiểm tra.
Vì là thai đôi, khi Tần Vũ Niết bước sang tuần thứ ba mươi bảy, cả hai đã quyết định đưa nàng vào bệnh viện tư cao cấp.
Nơi đây là một trong những cơ sở hàng đầu, được thiết kế đặc biệt để giúp sản phụ không phải lo lắng về tinh thần trong suốt quá trình sinh nở. Sản phòng và khu vực nghỉ ngơi được bố trí tiếp giáp, cho phép sản phụ có thể nghỉ ngơi thoải mái ngay tại phòng sinh. Mọi tình huống đều được chuẩn bị sẵn sàng, y sư có thể có mặt ngay lập tức khi cần.
Vào một đêm yên bình, Tần Vũ Niết đã thuận lợi sinh ra một bé trai và một bé gái, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.