Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 38: Diêm Vương gia đoạt cơm hộp (2)



Tần Vũ Niết nhanh chóng tổng hợp lại các món ăn mà mọi người yêu cầu rồi chia sẻ danh sách các món thịt trong đàn.

Trong lúc chờ đợi ý kiến từ chư vị quỷ hồn, Tần Vũ Niết tranh thủ thoát khỏi cuộc trò chuyện nhóm và gửi tin nhắn cho Tất Lạc.

Tần Vũ Niết: "Ngươi đang ở đâu? Có rảnh giúp ta làm chút phần mềm không?"

Một lát sau, Tất Lạc mới hồi đáp: "Vẫn đang tăng ca. Khóc to. jpg"

Tất Lạc: "Khi nào cô cần phần mềm?"

Tần Vũ Niết: "Không gấp, khi nào ngươi rảnh rỗi thì làm cũng được."

Tất Lạc: "Rõ."

Tần Vũ Niết hiểu rất rõ, dù có tránh né việc làm thêm nhiều đến đâu thì đối với Tất Lạc, tăng ca vẫn là chuyện thường ngày. Nàng cũng không ngờ rằng, ngay cả sau khi đã qua đời, Tất Lạc vẫn phải tiếp tục công việc tăng ca không ngớt...

Dẫu sao, miễn là chức trách được hoàn thành, thời gian không phải điều quá quan trọng.

Nàng đơn giản nói với Tất Lạc về những tính năng mong muốn cho ứng dụng, giải thích rằng nàng chưa từng thấy dịch vụ cơm hộp theo đơn như vậy xuất hiện ở Địa phủ. Tuy nhiên, nàng đã thấy vài người bán cơm hộp có đồng phục riêng, có thể nhờ họ hỗ trợ việc giao hàng.

Chỉ có Tiêu Nhiếp đơn độc, nên những phần cơm hộp vừa vẹn làm xong, còn nóng hổi là ngon nhất. Đáng tiếc, mỗi khi y giao xong một suất, cơm sẽ bị nguội đi.

Đã quá khuya, Tần Vũ Niết đành tạm ngưng việc trang trí cửa hàng, hẹn ngày khác rảnh rỗi sẽ tiếp tục. Sớm mai nàng còn phải thức dậy sớm để mua nguyên liệu nấu ăn.

Mọi thứ chỉ có thể đến từng bước một.

Nàng chỉ có một thân một mình, không thể làm hết mọi việc mà muốn thành công ngay lập tức.

Sau khi kiểm tra kết quả bầu chọn trong nhóm, nàng quyết định thực đơn cho ngày mai, cất điện thoại và yên lòng chìm vào giấc ngủ.

Thôi Phán quan cầm hộp cơm trở về Diêm Vương điện, chưa kịp trao lại cho Hắc Bạch Vô Thường (Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu), liền bị Diêm Vương ngửi thấy mùi hương, ngài hỏi: "Mùi gì vậy?"

Thôi Ngọc giơ tay, thành thực đáp: "Là cơm hộp."

Diêm Vương liếc nhìn y, không mảy may ấn tượng với chiếc hộp, đoạn nhướng mày nói: "Ngươi làm sao lại dùng món này?"

Thôi Ngọc nghiêm túc đáp lời, nhưng khóe môi ẩn hiện ý cười thỏa mãn: "Tối qua vị cô nương nhân loại kia vì cảm tạ Hắc Bạch Vô Thường cùng Đông Nhạc Đại Đế, cố ý chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn. Ta chỉ đi theo hưởng sái mà thôi." Y tiếp tục với vẻ mặt tán thưởng: "Ngài không biết đâu, hương vị thật sự tuyệt vời, nên hôm nay ta mới nhờ cô nương ấy làm cho ta một phần."

Diêm Vương liếc nhìn Thôi Ngọc. Ngài hiểu rõ Thôi Ngọc vốn không màng ẩm thực, càng hiếm khi đi thụ hưởng cùng Hắc Bạch Vô Thường. Nhưng nghĩ đến tài nghệ nấu nướng của Tần Vũ Niết tối qua, ngài cũng phải thừa nhận quả thật không tệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dẫu sao, dù là Đông Nhạc Đại Đế hay Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ đều có thể nhờ Thôi Ngọc, nhưng vì cớ gì lại không gọi Diêm Vương ngài?

Diêm Vương giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhãn thần dừng lại trên chiếc hộp cơm được đóng gói kín đáo, ra vẻ không mấy bận tâm rồi thản nhiên nói: "Nếu tối qua ngươi đã được thưởng thức rồi, thì để ta dùng phần này, chắc cũng không có gì đáng ngại?"

Thôi Ngọc: "... ??"

Gà Mái Leo Núi

Y quả thực có chút bất bình!

Nhưng từ trước đến nay, Diêm Vương luôn tỏ ra lạnh nhạt với mọi công việc của Thôi Ngọc, vì sao hôm nay lại đột nhiên hứng thú với chiếc hộp cơm này?

Dẫu sao, đây cũng không phải cái cớ để Diêm Vương ngài có thể trắng trợn đòi chiếm đoạt phần cơm hộp của y.

Thôi Ngọc bắt đầu lĩnh hội được hàm ý của Hắc Vô Thường đêm qua.

Y nắm chặt túi cơm hộp, khuôn mặt vốn nghiêm nghị thoáng hiện ý cười gượng gạo, đáp: "Chắc là cô nương ấy chưa bán hết đâu, nếu không, ngài tự mình đi mua thêm một phần khác đi?"

Diêm Vương bỗng tỏa ra khí thế áp bức mạnh mẽ, cười như không cười hỏi: "Thôi Phán quan, công việc ngươi đang phụ trách, đã hoàn tất chăng?"

Thôi Ngọc: "..."

Công việc y phụ trách quả thực chưa hoàn tất.

Cuối cùng, y đành bất đắc dĩ, bàn tay siết chặt lại, rồi trao phần cơm hộp cho Diêm Vương.

Đây là lần đầu tiên trong đời y cảm nhận rõ rệt sự áp bức từ cấp trên.

Diêm Vương nhận lấy cơm hộp một cách thản nhiên, vỗ vai Thôi Ngọc rồi nói nhẹ nhàng: "Kỳ thực, ta chỉ định nói rằng, dù trễ nải một chút cũng không sao cả."

Thôi Ngọc mím chặt môi, không nói lời nào.

Diêm Vương thong thả cầm hộp cơm rời đi, để lại Thôi Ngọc đứng trơ trọi trong cơn gió lạnh buốt.

Trong Diêm Vương điện.

Diêm Vương mở hộp cơm, nhìn thoáng qua thấy cũng chẳng có gì đặc biệt, ngài khẽ nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, ngài dùng đũa gắp từng miếng, ăn một cách nhanh chóng nhưng vẫn giữ vẻ thanh nhã, chẳng mấy chốc đã sạch phần cơm trong hộp.

Ăn xong, ngài nhìn chiếc hộp trống trơn, tự lẩm bẩm: "Ngày mai phải bảo Thôi Ngọc mua một hộp thượng hạng hơn mới được."