Tần Cảnh từng nghĩ nàng không thiếu tiền tiêu nên sau đó y cũng ngưng đưa tiền cho nàng. Không ngờ, tất cả những chi phí nàng cần đều phải dựa vào việc làm thêm để kiếm được.
Còn Tần Hoài, chuyện y không đưa tiền cho Vũ Niết cũng là điều dễ hiểu. Với mối quan hệ căng thẳng giữa hai huynh muội, việc y không làm khó nàng đã là tốt lắm rồi, nói gì đến chuyện giúp đỡ tiền bạc.
Tần Cảnh vì thường xuyên ở xa nên đối với các muội muội trong nhà, y không thể nói là quá chu đáo nhưng cũng chẳng hề tệ bạc. Tuy nhiên, vừa nhớ lại những sự việc đã qua, y bỗng thấy lòng mình cồn cào áy náy.
Gà Mái Leo Núi
Y lên tiếng:
"Mau gọi điện bảo muội ấy trở về. Muội ấy đã chịu quá nhiều ấm ức rồi. Bây giờ còn ở một mình trong thôn, chắc chắn cuộc sống không hề tốt đẹp. Ai nấy đều rõ trước đây muội ấy đã phải chịu thiệt thòi trong gia đình này. Về sau, chúng ta sẽ không để chuyện đó lặp lại nữa."
Tần Hạo chỉ lắc đầu, đáp lời:
"Muội ấy sẽ không bao giờ trở về đâu."
Tần Cảnh nhớ lại lần trước, khi hắn cố thuyết phục Vũ Niết quay về, đã ôm giữ ý nghĩ này. Nhưng càng thấu hiểu những tháng ngày nàng đã sống trong Tần gia, hắn càng nhận ra lời nàng nói về việc không bao giờ trở lại là hoàn toàn nghiêm túc.
Tần Hạo, đại ca trong nhà, nhìn Tần Cảnh, giọng trầm xuống.
"Ta nói thật, ta mong chư vị hiểu rằng, chính sự lạnh nhạt của chúng ta đã khiến muội ấy nguội lòng, quyết chí dứt áo ra đi. Dù giờ muội ấy đã rời khỏi, đây vẫn là lỗi lầm của tất thảy chúng ta. Gia môn đông đúc như vậy, nhưng lại chẳng một ai thật tâm đoái hoài đến muội ấy.
Tần gia ta đâu thiếu thốn tiền bạc, song lại đối xử với hai cô em gái khác biệt quá đỗi. Một người mỗi tháng được hưởng mười vạn tiêu vặt, trong khi người kia phải tự đi làm thêm chỉ để kiếm miếng ăn qua ngày."
Tần Hạo nhắm mắt, hít sâu một hơi để trấn tĩnh cảm xúc:
"Nếu đã như vậy, ngày đó hà cớ gì phải đón muội ấy trở về? Đã đón muội ấy về rồi lại không đối đãi tử tế, thử hỏi việc đón về còn ý nghĩa gì nữa?"
Tần mẫu lộ vẻ bực tức, lớn tiếng chất vấn:
"Con trưởng, ý con là đang trách cứ mẫu thân này sao?"
Đoạn, bà tiếp lời:
"Dù lúc đầu đúng là ta chỉ cấp cho con bé một ngàn đồng sinh hoạt phí, nhưng các con thì sao? Các con là huynh trưởng của nó, các con đã làm được những gì?"
"Mẫu thân..." Tần Niệm khẽ thốt, đôi mắt đã đỏ hoe, giọng nghẹn ứ.
Mọi đặc quyền, lợi ích trong gia đình đều thuộc về Tần Niệm, điều này nàng biết rất rõ. Giờ phút này, dẫu có mở lời cũng sẽ thành sai trái, nhưng nàng cũng không thể cứ đứng yên. Thế nên, Tần Niệm chỉ có thể tỏ ra nôn nóng, bối rối, đứng nép mình sang một bên, không dám cất tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong khi Tần gia đang rối ren, tranh cãi nội bộ, thì cuộc sống của Tần Vũ Niết ở một nơi khác lại bình dị mà dư dả. Sớm tinh mơ, nàng đã chiên xong lạc rang cho nguội, dùng qua loa bữa sáng, rồi nhanh chóng ra ngoài tìm mua nguyên liệu tươi ngon.
Hôm nay, lượng thực phẩm cần chuẩn bị nhiều hơn hẳn ngày thường, lại có vài món đặc chế phải làm riêng, khiến nàng hao tốn không ít thời gian.
Đang bận rộn trổ tài xào nấu, nàng phát hiện nhóm khách trên diễn đàn đã bắt đầu lo lắng, hỏi cớ gì giờ này vẫn chưa thấy bày quán. Một vài người còn nghi ngờ nàng gặp phải chuyện chẳng lành, ngỏ ý muốn ra tay giúp đỡ.
Tần Vũ Niết e rằng nếu không hồi đáp, mọi người sẽ suy nghĩ xa xôi, bèn tranh thủ lúc rảnh tay hồi âm:
Tần Vũ Niết: "Hôm nay ta chuẩn bị nhiều món hơn mọi khi, vẫn đang bận rộn bếp núc. Sẽ ra ngay đây. Đa tạ chư vị đã quan tâm."
Vĩnh viễn Thập Bát Tuổi: "Làm ta hoảng hồn, chỉ cần Lão bản không có việc gì là tốt rồi. Hôm nay thức ăn nhìn ngon quá đỗi, chảy cả nước miếng."
Đầu Óc Trắng Trơn: "Không sao là may. Mau ra bày quán đi, ta đói muốn rụng rời."
Mau Tới Đây Mau Tới Đây: "Nhanh lên nào. Đói không thể chịu đựng thêm được nữa."
Cả nhóm không ngừng đăng tải tin nhắn, hối thúc nàng mau chóng bày quán.
Tần Vũ Niết bận rộn đến nỗi như muốn chắp thêm đôi cánh, nào còn thời gian đáp lời. Khi mọi thứ đã hoàn tất, nàng nhận thấy mình đã trễ hơn mọi ngày khá nhiều.
Nàng buộc chặt bàn ghế lên nóc chiếc xe đẩy nhỏ, rồi đẩy "Tiểu Hồng Bao" của mình đến vị trí quen thuộc để bán cơm hộp.
Vừa đến nơi, nàng đã thấy hơn mười bóng người chờ sẵn ngay trước địa điểm bày quán.
"Mãi mới thấy Lão bản tới. Chúng ta chờ nàng lâu lắm rồi."
"Đúng vậy. Hôm nay có món gì đặc sắc không? Ta muốn hai suất, một suất ăn không đủ no."
Tần Vũ Niết khẽ cười, giọng dịu dàng nhưng tay vẫn thoăn thoắt:
"Xin lỗi chư vị, hôm nay ta chuẩn bị nhiều món nên đã tới trễ. Nhưng hôm nay có thêm bia, rượu trắng và cả đồ nhắm là lạc rang. Ai thích thì có thể an tọa ngay đây mà thưởng thức."
"Hôm nay lại có rượu sao? Cho ta một vò! Lâu rồi chưa được nhấp môi, quả thực rất nhớ!"
Trong lúc Tần Vũ Niết trò chuyện, vài vị khách quen đã chẳng ngại ngần ra tay giúp nàng bày biện đồ đạc. Họ gỡ bàn ghế khỏi xe, sắp xếp ngay ngắn trên mảnh đất phía sau "Tiểu Hồng Bao".
Chỉ một lát sau, vài người đã an tọa, mở rượu ra cùng nhau thưởng thức. Dù quen biết hay không, cũng chẳng hề hấn gì. Trong những khoảnh khắc này, chỉ cần cùng nhau nâng chén, thì tất cả đều là huynh đệ.