Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 71: Hôm nay thu về hai mươi mốt vạn Nhân dân tệ (2)



Tần Vũ Niết mỉm cười gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi, chư vị làm ơn dẫn ta đến phủ đệ của Diêm Vương gia. Ta sẽ đích thân nấu nướng chiêu đãi mọi người."

Sáng sớm, Tạ Tất An đã kể với nàng rằng Diêm Vương gia có một phòng bếp rộng lớn nhưng ít khi dùng đến, nên nàng định mượn để chuẩn bị bữa ăn. Tuy nhiên, nàng không ngờ hôm nay công việc lại bận rộn đến thế, khách mua cơm hộp còn đông hơn mọi ngày, khiến nàng chưa kịp báo cho Tạ Tất An về dự định này. Nàng liền nghĩ ra một kế, tức tốc nhắn tin cho Tạ Tất An, dặn chàng không cần đến đón, đồng thời cũng thông báo về sự có mặt của Ngưu Đầu và Mã Diện.

May mắn thay, ta luôn tính toán kỹ lưỡng, chuẩn bị lượng nguyên liệu dư dả, phòng khi có thêm khách bất ngờ. Số nguyên liệu này đủ để chiêu đãi thêm vài người nữa mà tuyệt nhiên không phải lo thiếu thốn.

Tần Vũ Niết đi theo Ngưu Đầu và Mã Diện để ký nhận khoản bồi thường một trăm vạn Minh tệ rồi cùng họ tiếp tục lên đường đến phủ Diêm Vương gia.

Nhìn thấy con đường càng lúc càng vắng vẻ, Tần Vũ Niết không khỏi thấy kỳ lạ: "Chẳng phải chúng ta đang đến phủ Diêm Vương sao?"

Ngưu Đầu giải thích: "Diêm Vương gia ưa sự thanh tịnh nên Người ngự tại khu Hương Sơn."

Mã Diện vội vàng bổ sung: "Tuy đường sá có chút xa xôi, nhưng nơi này là chỗ tốt nhất ở Địa Phủ. Cảnh vật yên tĩnh, phong cảnh lại tuyệt đẹp."

Tần Vũ Niết nhìn ra ngoài cửa xe, vẫn thấy bầu trời xám xịt quen thuộc, không thể nhìn rõ bất kỳ cảnh vật nào. Nàng không khỏi phì cười trước lời tán dương của Mã Diện.

Chợt nàng nhớ lại lần trước Diêm Vương gia từng nói sẽ dành cho nàng một căn phòng gần phủ Người. Nếu nàng chọn mua nhà ở đây, chẳng phải mỗi ngày đều phải di chuyển một quãng đường dài như vậy sao? Nàng vốn nghĩ phủ Diêm Vương gia phải ở khu biệt phủ sang trọng, không ngờ lại xa xôi đến tận Hương Sơn này. Nếu thế, e rằng sau này nàng không nên mua nhà tại đây, nếu không việc đi lại sẽ vô cùng bất tiện.

Chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, nàng đã nghe Ngưu Đầu cất lời: "Đã đến nơi."

Tần Vũ Niết bước xuống xe, lập tức kinh ngạc nhận ra phong cảnh nơi đây quả thực đẹp đến nỗi nàng khó lòng tin được đây chính là Địa Phủ. Dù bầu trời vẫn mang màu xám u buồn, nhưng những cánh hoa bay lượn khắp nơi, cùng với mùi hương hoa thoang thoảng trong gió, đã khiến không gian này trở nên dễ chịu, không còn cảm giác u ám và lạnh lẽo như nàng hằng tưởng tượng.

Cảnh vật này khiến Tần Vũ Niết cảm giác như mình không còn ở Địa Phủ, mà là một nơi nào đó thuộc thế giới bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gà Mái Leo Núi

Nàng chậm rãi bước đi trên con đường đá rộng chừng năm sáu thước, hai bên là hoa bay lả tả trong gió.

Cuối con đường là ba bốn tòa tiểu viện, mỗi tòa cách nhau chừng vài chục trượng. Những tiểu viện này, xét theo tiêu chuẩn của Địa Phủ, đều cực kỳ xa hoa, chỉ nhìn từ bên ngoài cũng đủ thấy rõ chủ nhân của chúng đều là những bậc quyền quý, giàu có.

Tần Vũ Niết thoáng chút choáng ngợp, đột nhiên cảm thấy nơi này thật sự tuyệt vời. Nhưng khi nhìn những tiểu viện kia, nàng liền nhận ra chúng tuyệt đối không phải là thứ ta có thể mua nổi.

Mã Diện ôm một thùng giấy lớn, nói: "Chính là phía trước đó, bên cạnh là phủ đệ của Đông Nhạc Đại Đế. Nơi này chỉ có Đông Nhạc Đại Đế và Diêm Vương gia an ngự."

Tần Vũ Niết kinh ngạc hỏi: "Nơi này đẹp như vậy, sao không có nhiều quỷ hồn sinh sống? Phải chăng những tiểu viện này quá đắt đỏ nên không ai dám ở?"

Ngưu Đầu giải thích: "Đông Nhạc Đại Đế và Diêm Vương gia đều yêu thích sự tĩnh mịch, hơn nữa nơi đây được bảo hộ bằng pháp lực hùng hậu, quỷ hồn bình thường không thể chịu đựng nổi khí tức này. Ngoài ra, xung quanh còn có ảo cảnh bao phủ, nếu cô nương một mình đến đây, những gì cô nương thấy cũng chưa chắc đã là sự thật."

Tần Vũ Niết: "..."

Hóa ra, Diêm Vương gia còn muốn nàng ở lại một tiểu viện gần đây. . Chẳng phải đó là muốn tiễn nàng về Tây Thiên sao? Ta cứ ngỡ Diêm Vương gia là người lương thiện.

Nếu ngay cả quỷ hồn còn không chịu nổi khí tức nơi này, thì một người sống như ta ở đây chẳng phải sẽ nổ tung mà mạng vong sao?

Lại còn ảo cảnh nữa chứ. . Nàng lo sợ nếu lỡ chân bước vào, chẳng may không tìm được lối ra, ban ngày còn đỡ, chứ đêm đến mà lạc trong ảo cảnh, đợi chư vị này tới giải cứu thì e rằng mọi sự đã muộn màng. .

Nghĩ đến đó, nàng vừa thấy buồn cười vừa khó nói nên lời.

Tuy nhiên, suy xét kỹ lại, nếu Diêm Vương gia đã dám mời nàng lưu lại nơi này, hẳn là Người đã có tính toán, không lẽ lại muốn ta c.h.ế.t một cách vô ích như vậy sao?