Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 87: Tin đồn ở Địa Phủ (2)



Chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ thấy, nỗi kinh sợ đối với Diêm Vương không chỉ dừng lại ở việc "dọa người" nữa, mà đã khắc sâu vào xương tủy, hóa thành sự kính nể tuyệt đối.

Lấy lại bình tĩnh, Thôi Phán Quan nghiêm cẩn đáp lời:

"Diêm Vương, Ngài không gọi là dọa người. Đó là uy nghiêm! Chúng quỷ không phải sợ Ngài, mà là kính sợ Ngài."

Diêm Vương nghe vậy, chỉ phất tay áo, ý bảo Thôi Phán Quan nhanh chóng cáo lui, không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa. "Ngươi lui đi."

Sau khi Thôi Phán Quan rời đi, hắn lập tức mở pháp khí truyền âm trong hội nhóm: "Đội Ngũ Tinh Anh Địa Phủ", truyền tin thông báo cho mọi người:

Dòng chữ đầu tiên được truyền đi với tốc độ ánh sáng:

Thôi Phán Quan:

"Các ngươi đoán xem ta vừa nhìn thấy gì?!"

Phạm Vô Cữu:

"Thấy gì?"

Đầu Trâu:

"Chuyện động trời à?"

Tạ Tất An:

"Đừng úp mở, mau kể."

Thôi Phán Quan hít sâu một hơi, nghiêm túc ấn pháp quyết truyền từng chữ:

"Ta vừa vào yết kiến Diêm Vương, thấy Tần cô nương rời khỏi đại điện. Nàng ấy đang khóc."

Hội nhóm truyền âm lập tức nổ tung:

Phạm Vô Cữu:

"Khiếp sợ!!!"

Mặt Ngựa:

"Tình tiết gút mắt kiểu gì đây? Ái tình hay hận thù?"

Thôi Phán Quan tiếp lời:

"Ta phải kể rõ ràng. Tần cô nương còn đặc biệt chuẩn bị một hộp cơm hoàn toàn khác với những gì chúng ta từng được dùng. Hộp cơm nhìn qua đã thấy mỹ vị, rõ ràng là được làm bằng tất cả tâm huyết. Nhưng mấu chốt là đây: Diêm Vương vừa hỏi ta, liệu Ngài có dọa người đến thế không!"

Phạm Vô Cữu:

"Cái gì?"

Đầu Trâu:

"Không ngờ Diêm Vương lại có tâm tư sâu sắc đến vậy."

Tạ Tất An:

"Ngươi nhầm rồi. Đây rõ ràng là một đoạn tình duyên vừa bi vừa hài. Rất có thể Diêm Vương đã cự tuyệt Tần cô nương nhưng Ngài lại cảm thấy ngữ khí bản thân hơi nặng, sợ làm tổn thương nàng ấy."

Đầu Trâu:

"Không ngờ Diêm Vương lại tinh tế đến nhường này."

Phạm Vô Cữu:

"Ta nói, cái đêm Diêm Vương ôm Tần cô nương, ngày hôm sau nàng ấy còn giải thích là nàng vô ý trượt chân, Diêm Vương hảo tâm đỡ lấy. Nhưng chẳng lẽ đây không phải chuyện 'anh hùng cứu mỹ nhân'? Tần cô nương chắc chắn đã động lòng. Chẳng trách hôm qua nàng còn dò hỏi tâm trạng Diêm Vương, rõ ràng là cố ý thăm dò!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặt Ngựa:

"Kinh hãi!! Diêm Vương ôm Tần cô nương?!! Chuyện này xảy ra lúc nào? Sao ta hoàn toàn không hay biết? Hóa ra giữa hai người họ có nhiều ẩn tình đến vậy mà ta lại mờ mịt."

Đầu Trâu:

"Ta cũng chẳng hay biết gì cả. Quả là thiếu tin tức."

Thôi Phán Quan:

"Lặng lẽ nói cho các ngươi biết một chuyện kinh thiên động địa. Lần trước Tần cô nương mang cơm hộp tạ ơn Thất Gia và Bát Gia, ta đã nhờ nàng làm thêm một phần cho ta. Kết quả? Phần cơm hộp ấy bị Diêm Vương đoạt mất. Ngài còn dùng chức trách uy h.i.ế.p ta nữa, nên ta nghi ngờ, kỳ thực giữa bọn họ đã nảy sinh tình cảm. Nhưng vì thân phận cách biệt, Diêm Vương không đành lòng làm tổn thương Tần cô nương nên mới chọn cách cự tuyệt lạnh lùng như thế."

Truyền tin xong, Thôi Phán Quan tươi cười hớn hở, thu hồi pháp khí truyền âm và ung dung đi làm việc, vừa đi vừa ngân nga vài câu hát cổ.

Hội nhóm truyền âm thì nổ tung:

Phạm Vô Cữu:

"!!!"

Mặt Ngựa:

"!!!"

Tạ Tất An:

"."

"Không ngờ Diêm Vương lại là bậc si tình đến thế."

Phạm Vô Cữu:

"Vậy từ giờ ta nên gọi Tần cô nương là gì đây?"

Mặt Ngựa:

"Chúng ta sắp có một Diêm Vương Phi sao?"

Phạm Vô Cữu:

"Nếu Tần cô nương thật sự trở thành Diêm Vương Phi, ta sẽ giơ cả hai tay hai chân tán thành. Nhưng này... nàng có thể tiếp tục làm cơm hộp cho chúng ta không? Nghe đồn bên khu vực khác có quán ăn rồi. Nếu Địa phủ chúng ta cũng mở một quán ăn, nàng làm đầu bếp thì quả là tuyệt diệu."

Tạ Tất An:

"Mơ mộng vừa thôi."

Đầu Trâu:

"Dù sao đi nữa, chúng ta cần phải kính trọng Tần cô nương hơn."

Phạm Vô Cữu:

Phạm Vô Cữu vội vàng thề thốt: "Từ giờ nếu Tần cô nương bảo ta đi hướng Đông, ta tuyệt đối không dám đi hướng Tây. Nếu nàng bảo ta sờ cá, ta thề không chạm vào tôm!"

Tạ Tất An bình tĩnh ngăn lại: "Không cần làm quá mức. Nếu hành động kỳ lạ, Tần cô nương sẽ cảm thấy không thoải mái. Chắc chắn nàng không muốn chúng ta hay biết chuyện nàng bị từ chối kia. Cứ cư xử như bình thường là mọi chuyện sẽ ổn thỏa."

Gà Mái Leo Núi

Phạm Vô Cữu lập tức đáp: "Rõ!"

Mặt Ngựa cũng khẩn trương: "Đã hiểu!"

Trong khi nhóm Quỷ sai đang thêu dệt nên giai thoại tình yêu đầy kịch tính giữa Tần cô nương và Diêm Quân gia, thì Tần Vũ Niết lại đang ngồi đếm tiền trong góc bếp nhỏ của mình, đôi mắt sáng rỡ trước đống Minh tệ vừa kiếm được.

Nếu Tần Vũ Niết biết bọn họ đang suy đoán về mình như thế nào, hẳn nàng sẽ phản bác ngay: "Ta chỉ là một phàm nhân hèn mọn, sao dám vọng tưởng nhìn lên bậc Thiên nhan. Ai dám quấy rầy ta buôn bán mưu sinh, chính là muốn đối nghịch với ta!"