Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 98: Mua cái đầu thai vị tốt cho nãi nãi



Diêm Vương gia liếc nhìn Tần Vũ Niết một lần nữa, thấy nàng thật sự chú trọng đến chuyện này. Lập tức, một quyển Sổ Sinh Tử xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Hắn lướt qua một lượt, rồi nói: "Phụ mẫu nuôi của nàng vì lúc sinh thời tích lũy được chút công đức, đã được đầu thai. Họ đã đầu thai vào gia đình khá giả, sống cuộc đời an ổn. Còn về nãi nãi của nàng, bà ấy đã được sắp xếp, mấy ngày nữa sẽ đến lượt đầu thai."

Tần Vũ Niết nghe xong, im lặng một hồi lâu, rồi nhỏ giọng thủ thỉ: "Được đầu thai là tốt rồi."

Diêm Vương gia không nói thêm gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Những chuyện này vốn dĩ là thường tình, hắn đã xem qua vô số lần nhưng hôm nay lại thấy Tần Vũ Niết lộ vẻ buồn bã đến thế. Điều này khiến hắn không khỏi mím chặt đôi môi.

Gà Mái Leo Núi

Một lúc lâu sau, Tần Vũ Niết lấy lại vẻ bình tĩnh, rồi ngẩng đầu hỏi: "Diêm Vương gia, ngài vừa nói có thể cho ta quyền định đoạt, vậy có thể thực hiện lời hứa đó không?"

Diêm Vương gia gật đầu: "Có thể."

Tần Vũ Niết trầm ngâm giây lát, rồi hỏi: "Nếu ta muốn mua một suất đầu thai tốt cho nãi nãi, thì cần bao nhiêu Minh tệ?"

Nãi nãi là người một tay chăm sóc nàng từ thuở bé. Khi nàng còn nhỏ, lúc bị bệnh sốt cao, chính nãi nãi đã dầm mưa cõng nàng chạy suốt đêm tới bệnh viện, giúp nàng tránh được nguy cơ c.h.ế.t vì sốt.

Khi nàng ốm nặng, thân thể suy yếu không thể ăn uống, người đã không quản ngại, tận tay lau rửa thân thể giúp nàng sạch sẽ, giữ cho nàng sự thoải mái, rồi còn kể những câu chuyện cũ cho nàng dễ ngủ.

Gia cảnh nàng bần hàn. Song thân nuôi dưỡng nàng mất sớm khi nàng mới bốn tuổi, họ hy sinh vì cứu một đứa trẻ khác. Vì vậy, họ không để lại bao nhiêu tiền của. Nãi nãi lại không có nghề ngỗng gì, tất cả đều trông vào việc đồng áng, trồng trọt nông sản để kiếm miếng cơm manh áo.

Nhà nghèo đến mức, chỉ những dịp lễ tết hay khi gặp may mắn mới có miếng thịt. Thế nhưng nãi nãi luôn miệng nói không thích ăn thịt, mỗi khi có món ngon đều gắp cho nàng phần ngon nhất. Lớn lên, Tần Vũ Niết mới hiểu ra, thực ra không phải nãi nãi không thích ăn thịt, mà là vì gia đình quá nghèo, chẳng có đủ tiền mua thịt cho cả nhà nên người luôn dành phần đó cho nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chính vì thế, nàng luôn mong mỏi kiếp sau nãi nãi sẽ được sống tốt hơn, an lành hơn.

Diêm Vương gia khẽ nhấp môi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tần Vũ Niết: "Nếu muốn bảo đảm suất đầu thai phú quý, an lành cho nãi nãi của cô, giúp người được sinh ra trong một gia đình danh giá, ít nhất phải có một trăm vạn Minh tệ."

Một trăm vạn Minh tệ... Con số này khiến Tần Vũ Niết thoáng chùn bước. Mới hơn nửa tháng qua, số tiền nàng kiếm được, cộng với tiền thưởng, cũng chỉ có gần hai mươi vạn Minh tệ. Số tiền này hoàn toàn không đủ để mua một suất đầu thai tốt.

Dù mỗi ngày nàng có thể kiếm được khoảng một vạn Minh tệ, thì một tháng cũng chỉ có thể kiếm được khoảng ba mươi vạn. Như vậy, nàng ít nhất phải mất ba, bốn tháng nữa mới có đủ tiền. Nhưng Tần Vũ Niết không thể chờ lâu đến thế.

Tần Vũ Niết trầm tư. Nàng nhận ra, nếu muốn mau chóng gom đủ tiền, nàng bắt buộc phải mở rộng việc kinh doanh. Kế hoạch mở quán trước đây chợt bừng lên trong tâm trí nàng.

Quyết tâm dâng trào, Tần Vũ Niết ngước nhìn Diêm Vương gia, ánh mắt kiên định: "Liệu có thể giúp nãi nãi ta chuyển sinh sớm hơn? Có cách nào để người được chuyển sinh trong tháng này không?"

Diêm Vương gia hơi nhíu mày, rồi gật đầu: "Có thể."

Tần Vũ Niết lại chần chừ thêm chút nữa, rồi hỏi tiếp: "Vậy nếu ta muốn mua phòng, mua cửa hàng như đã tính, thì với số tiền hiện tại có đủ không?"

Diêm Vương gia nhìn nàng, không giấu được vẻ khó hiểu. Hành động của cô gái này thực sự khiến hắn bối rối. Mỗi ngày, hắn tiếp đón vô số quỷ hồn đến Diêm Vương điện, những tình huống phức tạp, ân oán khó gỡ, hắn đã quá quen thuộc. Nhưng Tần Vũ Niết, cô gái này, lại khiến hắn khó hiểu hơn bao giờ hết.

Dựa trên những gì hắn biết, song thân ruột thịt của Tần Vũ Niết chẳng để lại ấn tượng gì sâu sắc, cũng không quá mức chăm sóc nàng. Cha mẹ nuôi mất sớm, còn nãi nãi – người duy nhất chăm sóc nàng – cũng qua đời khi nàng mới mười tuổi. Căn nhà của nàng vốn chẳng giàu có gì, nàng chỉ được chăm sóc cơ bản, đủ để không c.h.ế.t đói nhưng cũng chẳng có gì hơn. Dường như, cuộc đời nàng vốn dường như chỉ toàn gió lạnh và vất vả, chẳng có được mấy sự dịu dàng.