Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha

Chương 20



Chớp mắt một cái đã đến ba mươi Tết, tiệc yến trong cung, Triệu Tư Hành dẫn ta vào cung.

Ta thật sự không hiểu nổi vì sao hắn lại như vậy.

Ta thấy rõ ràng hắn rất thích Thẩm Ý, nhưng hôm phong nàng làm phi lại không cho ta bày tiệc linh đình, tiệc cung yến cũng không dẫn nàng ta theo. Thẩm Ý cũng tỏ vẻ không để ý.

Đôi khi ta cũng thấy bọn họ sánh vai đi bộ, tay Triệu Tư Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Ý, hai người đi chậm rãi. Thỉnh thoảng có bông tuyết rơi trên vai Triệu Tư Hành, Thẩm Ý cười dịu dàng, nhẹ nhàng phủi tuyết trên vai hắn. Nếu Thẩm Ý lảo đảo, Triệu Tư Hành liền mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy nàng. Hai người không biết nói chuyện gì, cười khanh khách.

Có lúc, Triệu Tư Hành hái cho Thẩm Ý một cành hoa mai đỏ, Thẩm Ý dịu dàng nhìn hắn, trong mắt hai người, dường như không còn nhìn thấy ai khác.

Bọn họ trông, giống như đôi vợ chồng đã thành hôn nhiều năm rồi vậy…

Còn ta, trốn trong góc khuất lén lút nhìn trộm, chẳng khác nào một con chuột bẩn thỉu.

Thái Hậu nương nương nói mấy lời khách sáo, còn chúc Phủ của Hành Vương chúng ta sớm sinh quý tử. Ta cười nhạt, hết chén này đến chén khác uống cạn ly rượu trắng trước mặt. Rượu vào sầu ruột, khiến người ta muốn khóc.

Triệu Tư Hành định giữ tay ta đang cầm ly rượu lại, ta mất kiên nhẫn đẩy ra. Thực ra dạo gần đây hắn vẫn luôn cố gắng lấy lòng ta, nhưng ta đều coi hắn như không khí. Ta không thể chấp nhận việc trong lòng hắn có người khác, nhưng cứ nhìn thấy hắn và Thẩm Ý tình hắn ý thiếp, ta lại khó chịu.

Lúc về phủ, hắn bế xốc ta say khướt trong lòng, ta mơ mơ màng màng lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hắn bế ta về Thanh Huy Đường, đắp chăn cho ta, rồi xoay người định rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-bi-ep-cuoi-ke-thu-cua-cha/22.html.]

Ta liều mạng túm chặt lấy tay hắn, mắt ngấn lệ, khóc nấc lên thành tiếng: "Ngài từng nói, ta rất đáng yêu, vậy sao hắn không thể cứ mãi mãi thích ta. Vì sao còn muốn tìm người khác, chẳng lẽ lúc trước thích bây giờ lại không thích nữa rồi sao?"

Hắn thở dài, ôm ta vào lòng. Đêm đó hắn đã ở lại, đêm đó hắn rất dịu dàng, tựa như sự vuốt ve an ủi trong lặng thinh. Ta cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chẳng khác nào một chiếc thuyền lá lênh đênh giữa biển cả mênh mông, không mục đích, không nơi trở về.

Ta nhìn nghiêng gương mặt ngủ say của hắn, hai giọt lệ cứ thế rơi thẳng xuống mặt hắn, ta hoảng hốt vội vàng lau đi.

Nước mắt lặng lẽ rơi, Hứa Thanh Uyển, ngươi đúng là càng ngày càng thảm hại.

Ngươi cuối cùng vẫn là trở thành những người phụ nữ hậu viện tranh ân giành sủng ái mà ngươi ghét bỏ nhất.

Trong tiểu thuyết chương hồi thường nói không nên tự trói buộc bản thân trong hậu viện, ngày ngày sống vì niềm vui của trượng phu.

Nhưng tiểu thuyết chương hồi lại cũng nói, thế gian này nhiều nhất vẫn là những người phụ nữ đáng thương như vậy.

Ta đọc xong, cảm xúc sâu sắc, ta nhất định không muốn trở thành loại người đáng thương đó.

Thực ra trước đây cũng không thích tính toán sổ sách cho lắm, tiểu thư khuê phòng quyền quý mà, thường chẳng để mắt đến những thứ này. Nhưng sau này cầm bàn toán lên, câu nói trong tiểu thuyết chương hồi kia cứ lặp đi lặp lại vang vọng mãi trong đầu.

Đúng vậy, ta phải học tính toán, quản lý gia nghiệp cho cha, ta cũng giúp được việc cho cha, ta cũng là người hữu dụng, ta cũng khác với những người phụ nữ hậu viện kia.

Sau này, cô gái nhỏ chỉ biết đọc tiểu thuyết chương hồi ngày xưa đã quản lý gia đình, nhận được vô vàn lời khen ngợi. Nàng cứ ngỡ từ nay về sau sẽ không trở thành người đáng thương nữa, nhưng nàng lại quá khát khao tình yêu, chung quy vẫn chỉ là công dã tràng.