Góc nhìn của Tiết Tụng -
Chiến sự ở cửa Bắc khốc liệt ngoài dự kiến.
Tiêu Liên phun ra một cái răng:
"Mẹ kiếp! Đám chó này mang theo cái gì thế? Suýt chút nữa đã làm ruột gan lão tử nát bấy."
Tiết Tụng lau vết m-áu trên tay:
"Là tê giác."
Lại còn là tê giác bọc giáp, đã được cho uống thuốc kích thích.
Từng đàn từng đàn, cuồng bạo không thể ngăn cản.
Nhìn cửa thành sắp bị húc đổ.
Tiết Tụng quyết đoán:
"Mở cửa thành."
Tiêu Liên hoảng loạn:
"Ta đồng ý! Trận này đánh không nổi đâu!"
Tiết Tụng tức giận đến mức bật cười:
"Ý ta là xuất thành nghênh chiến! Nếu chờ thành sập, như vậy tình cảnh sẽ càng thảm thiết hơn!"
Tiêu Liên trợn tròn mắt:
"Không phải chứ, quốc sư ngươi bị cái gì kích thích rồi hả? Còn sống không tốt sao?"
Hắn kiên quyết không dẫn binh xuất thành nghênh địch.
Tiết Tụng nhìn ra, hắn thực sự sợ chếc.
Vậy nên Tiết Tụng cắn răng:
"Ai không sợ chếc, theo ta xông lên!"
Có người chần chừ, có kẻ do dự.
Nhưng cũng có những người dũng cảm lên ngựa.
Tiêu Liên giữ cương ngựa của Tiết Tụng:
"Ngươi chỉ là một thư sinh, ra ngoài thì làm được gì chứ?!"
Tiết Tụng chỉ tay về một chỗ ở ngoài thành:
"Chỉ cần xông đến đó là đủ."
Nơi đó chính là bãi đặt lôi pháo của địch.
Nếu có thể châm lửa...
Tiêu Liên nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu xuẩn:
"Ngươi không phải là người sợ chếc nhất sao? Đi rồi là sẽ không về được nữa đâu!"
Tiết Tụng cười:
"Ừ, ngươi giúp ta nhắn với Diệp Lệ Chi. Ta thích nàng ấy! Thích nhất là nàng ấy!"
Nói xong, hắn giật dây cương, dẫn đầu xông ra ngoài.
Có người theo sau, hò hét xung phong.
Một lúc sau, Tiêu Liên chửi ầm lên, túm lấy một con ngựa:
"Ông đây không truyền cái lời vớ vẩn đó đâu! Khốn nạn! Xông lên!"
Góc nhìn của Diệp Lệ Chi -
Tiếng nổ vang dội.
Cả bốn cửa thành đều bị ảnh hưởng.
Bị bất ngờ, ta ngã xuống đất.
Đến khi đứng dậy, trận chiến dường như đã chững lại, quân địch ngừng tấn công.
Xung quanh yên ắng đến đáng sợ.
Ta lắc đầu mấy cái, mới nhận ra không phải yên lặng.
Mà là tiếng nổ quá lớn, khiến ta tạm thời mất đi thính giác.
Vừa rồi... là cửa Bắc!
Tiết Tụng!
Ta bất chấp tất cả, kéo ngựa phi như điên về phía đó...
Mặt đất khắp nơi đều là ruột gan trơn nhẫy và chất nhầy, móng ngựa giẫm lên bắt đầu trở nên trơn trượt.
Thế là ta bỏ ngựa, vừa lăn vừa bò lao về phía cửa Bắc.
Tầm mắt quét qua, chỉ thấy toàn là những bức tường đổ nát và phần còn lại của vô số chân tay đã bị cụt.
Ta điên cuồng tìm kiếm giữa đám người.
Tìm một chiếc tay áo rộng, tìm một bộ quần áo màu trắng, tìm một bàn tay thon dài ấm áp...
Cuối cùng ta thấy được Tiêu Liên.
Đầu hắn chỉ còn một nửa phần da dính trên cơ thể, nhưng cánh tay lại hơi nâng lên, như thể đang che chở cho ai đó bên dưới.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Ta loạng choạng bước tới.
Ngay sau đó, đồng tử ta co rút lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Là Tiết Tụng!
Khi ta cúi người ôm lấy hắn, hắn khẽ tỉnh lại.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ta liền sững sờ.
Tiết Tụng muốn nói gì đó, nhưng mỗi lần hé miệng lại là từng ngụm từng ngụm m.á.u tươi trào ra.
Hắn ho sặc sụa.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn:
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa.
"Chờ ngươi khỏe lại, từ từ nói với ta, được không?"
Nhưng Tiết Tụng không nghe, dường như cố chấp muốn nói chuyện.
Ta bắt đầu hoảng sợ.
Hắn nôn ra nhiều m.á.u như vậy, một người mất đi nhiều m.á.u thế này... còn có thể sống được sao?
Cuối cùng, Tiết Tụng không còn m.á.u để nôn nữa.
Hắn mỉm cười mãn nguyện.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn ta, khẽ mở miệng:
"Tiểu Lệ Chi... ta chỉ có thể đi cùng nàng đến đây thôi."
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay Tiết Tụng vô lực rơi xuống.
Ta cố gắng lay hắn tỉnh.
Nhưng hắn không còn đáp lại ta nữa.
Không biết từ khi nào, hòa thượng Bất Thế đã đứng ở sau lưng ta.
Ông ta giận dữ mắng ta.
Ông ta nói, mệnh cách của Tiết Tụng vốn là "không động chân tình, không vào triều đình, dạo khắp núi sông, thọ mệnh trăm năm".
Nhưng vì ta, hắn đã bước vào triều đình, từ đó hồng loan tinh động, thân vong mệnh tuyệt.
Ông ta nói, sau ba mươi tuổi Tiết Tụng vốn không nên đặt chân vào Thượng Kinh.
Nhưng hắn vẫn trở về.
Ông ta nói, ta vốn nên ch-ếc dưới tay Thái Tử.
Thế nên Tiết Tụng không từ thủ đoạn khiến Thái Tử thất thế.
Trong đầu ta trống rỗng.
Những mảnh ký ức thoáng qua:
"Ngươi là con nhà ai?"
"Chỉ là ái đồ của thảo dân mà thôi..."
"Còn ngây ra đó làm gì? Ăn đi."
"Nếu cả đời này ta chỉ có thể làm một việc, thì việc đó chắc chắn sẽ là khiến Thái Tử vĩnh viễn không thể trở mình."
Dưới cửa thành, một câu "Ta đi cùng ngươi".
Trên tường thành đổ nát, một câu "Ta chỉ có thể đi cùng nàng đến đây thôi."
Ta nghĩ, mở đầu và kết thúc của câu chuyện, cũng coi như là có đầu có đuôi rồi nhỉ?
Từ phương xa truyền đến tiếng binh khí va chạm.
Lờ mờ còn nghe thấy cả tiếng kèn hiệu của doanh trướng Huyền Cơ.
Bản năng mách bảo ta rằng ngoại tổ phụ đã tới.
Thế là ta đặt Tiết Tụng xuống, mơ màng đứng dậy.
Hòa thượng Bất Thế không dám tin:
"Ngươi cứ thế bỏ hắn lại sao?"
"Hắn ch-ếc vì ngươi đấy!"
Hòa thượng Bất Thế dùng câu nói đó như một viên gạch lớn, hung hăng ném thẳng về phía ta.
"Vậy ngươi muốn ta làm gì bây giờ? Tự đ.â.m mình một nhát rồi ch-ếc theo chàng ấy à?"
Khoảnh khắc thấy rõ khuôn mặt ta, hòa thượng Bất Thế im lặng.
Ta khẽ đặt tay lên ngực:
"Chỗ này, đau đến mức sắp ch-ếc rồi. Nhưng ta không thể ch-ếc ở đây, nếu không, ta chẳng còn mặt mũi nào xuống dưới đó gặp chàng ấy nữa."
Một vệt tà dương phủ lên người ta.
Ta siết chặt trường thương, lần cuối cùng cúi đầu nhìn Tiết Tụng:
"Phu tử. Tà dương như m-áu, rất phù hợp để làm giá y."
Nói xong, ta quay người lao vào chiến trường.
Ngàn dặm sương tuyết bước tới.
Tàn dương làm giá y.
Tiết Tụng, chàng đừng đi quá nhanh.
Chờ ta nhé!