Phiên ngoại của hòa thượng Bất Thế -
Hòa thượng Bất Thế từ khi sinh ra đã biết xem mệnh.
Nhưng lại bị chính cha mẹ ruột xem như yêu quái mà vứt vào đám dân chạy nạn.
Lão hòa thượng nhặt ông ta về, tắm rửa kỳ cọ.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Vừa nhìn, ồ, hóa ra cũng khá tuấn tú đấy chứ.
Thế là lại bôi bùn lên mặt.
Trong thời loạn, quá anh tuấn cũng không phải là một chuyện tốt.
Khi lão hòa thượng đi về phía Tây.
Tiểu Bất Thế nhịn không được nói:
"Phía Tây đại hung."
Lão hòa thượng cũng không thèm liếc mắt một cái, đáp:
"Ừm, ta sẽ để ngươi ở lại trấn Nhạn Môn. Ở đó có Trấn Quốc Công trấn thủ, an toàn lắm, không cần sợ."
Bất Thế cảm thấy tư duy của mình và lão hòa thượng dường như không cùng một nhịp.
Thế nên, ông ta cố gắng dùng lý lẽ của mình để thuyết phục.
Nhưng lão hòa thượng chẳng buồn để ý.
Quả nhiên, khi đến trấn Nhạn Môn, lão liền để ông ta lại, một mình tiếp tục đi về phía Tây.
Trước khi đi, lão đưa hết số tiền trên người và một chiếc áo bông cũ rách cho ông ta.
Sau đó, lão xoa đầu Tiểu Bất Thế, không quên dặn dò:
"Ngươi hãy nhớ kỹ. Xem vận, xem thế, xem cát hung đều được. Chỉ là... đừng xem mệnh cho người khác."
Bất Thế không hiểu.
Xem mệnh thì có làm sao đâu?
Xem mệnh chẳng phải là chuyện tốt à?
Biết đâu còn có thể cứu một mạng người ấy chứ!
Ông ta tràn đầy nhiệt huyết, bước chân vào chốn hồng trần.
Cõi đời này có vô số con người kỳ lạ.
Có kẻ nham hiểm xảo trá, có người gan dạ ngay thẳng.
Có người nhẫn nhục chịu đựng, có kẻ bỏ cuộc giữa chừng.
Có người cam chịu số phận, có kẻ ngông cuồng không phục.
Hòa thượng Bất Thế cảm thấy… cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
Chốn hồng trần này thật vô vị.
Cho đến một ngày, khi ông ta ra khỏi dãy núi Hạ Lan, bị một kẻ đã không ăn gì ba ngày ba đêm để mắt tới:
"Đại sư, người xuất gia lấy từ bi làm gốc. Ta sắp chếc đói rồi… Ngươi có bằng lòng cứu ta không?"
Bất Thế ngốc nghếch gật đầu:
"Được thôi. Cứu thế nào?"
Tên kia bèn lôi ra một con d.a.o sắc bén, nhếch mép cười đầy hiểm ác:
"Ta muốn ăn thịt."
Đến lúc này, Bất Thế mới tỉnh ngộ, hét lớn cầu cứu.
Nhưng chẳng ai đoái hoài đến ông ta.
Thậm chí còn có người cười nhạo:
"Xem kìa, hòa thượng cũng biết sợ chếc!"
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, có một thư sinh áo trắng cưỡi lừa từ xa phóng vụt tới, la lớn:
"Chạy mau! Quan binh đang truy quét sơn tặc!"
Chớp mắt một cái, tên kia đã vắt chân lên cổ chạy trối chếc.
Bất Thế thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: cuối cùng cũng được cứu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ cần đợi quan binh đến, mình có thể theo họ rời khỏi dãy núi Hạ Lan.
Nhưng đợi trái đợi phải, vẫn chẳng thấy bóng dáng ai.
Đang lúc hoang mang, vị thư sinh kia lại thong dong cưỡi lừa trở về, cười hỏi:
"Hòa thượng ngốc, sao ngươi còn chưa chạy? Chờ bị làm thịt đấy à?"
Hóa ra là hắn đã lừa tên kia.
Từ đó, Bất Thế bám theo thư sinh nọ, biết được hắn tên là Tiết Tụng.
Cũng biết hắn tay trói gà không chặt, thế nhưng vẫn có thể lui tới nơi hiểm nguy này, đã vậy còn bình yên vô sự.
Bất Thế ở bên cạnh Tiết Tụng nhiều năm, nhưng vẫn không học được chút bản lĩnh ấy.
Tiết Tụng chỉ cười:
"Ta lười luyện võ, lại thích đi khắp chốn giang hồ. Thế nên chỉ có thể nhìn rõ thời thế, dựa vào manh mối để hành động thôi."
Bất Thế tò mò, liền xem mệnh cho hắn.
Rồi kinh ngạc thốt lên:
"Lạ thật, ngươi có hai đường sinh mệnh."
Tiết Tụng nhấp chén rượu, không để tâm hỏi:
"Vậy ta có thể rong chơi đến tám mươi tuổi, rồi chếc chìm trong chum rượu không?"
Nhiều năm sau, hòa thượng Bất Thế vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ấy.
Ông ta đã nói với Tiết Tụng rằng:
Đường sinh mệnh thứ nhất: không đặt chân vào triều đình, rong ruổi giang hồ, sống thọ trăm năm.
Đường sinh mệnh thứ hai: hồng loan tinh động, nhưng lại chếc thảm.
Nói xong, ông ta còn nghiêm túc nhấn mạnh:
"Đặc biệt là Thượng Kinh, sau ba mươi tuổi tuyệt đối không được trở về đó nữa."
Tiết Tụng cười ha ha:
"Tất nhiên rồi. Ta quý mạng mình lắm đấy!"
Một kẻ tham sống sợ chếc như vậy, thế mà cuối cùng lại vì một người mà lao vào cạm bẫy.
Năm Tiết Tụng 32 tuổi, vào thời khắc cùng Diệp Lệ Chi sánh vai tiến vào Thượng Kinh, lúc ấy trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì nhỉ?
Cả đời này, Bất Thế chỉ muốn giữ lại hai người.
Một là lão hòa thượng một lòng đi về phía Tây, hai là Tiết Tụng đã bước vào bàn cờ.
Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ gói gọn trong một câu:
"Người không phục mệnh, mệnh chẳng theo người."
Nếu như năm đó ông ta không nói với Tiết Tụng rằng sau ba mươi tuổi không được đặt chân vào Thượng Kinh…
Có lẽ hắn sẽ không sớm thu nhận Diệp Lệ Chi làm học trò.
Để rồi từ đó, tâm tư khẽ động, không có cách nào quay đầu lại.
Mà nếu như không có sự chỉ dạy tận tình của Tiết Tụng, liệu Diệp Lệ Chi có đủ dũng khí giả chếc rời kinh?
Từ đó tài năng tỏa sáng, cả đời hiển hách?
Nhiều năm sau, trước khi viên tịch, một nhóm tiểu hòa thượng vây quanh Bất Thế mà khóc.
Nhưng Bất Thế lại vô duyên vô cớ nhớ đến Tiết Tụng.
Ông ta bèn tức tối chửi ầm lên:
"Đồ lừa đảo! Kiếp sau ta không muốn gặp ngươi nữa!"
Nhưng nếu có gặp…
Ta vẫn muốn làm bạn với ngươi.
Ta biết ngươi sẽ chếc, vẫn ngàn dặm tìm đến.
Ta biết thiên mệnh, nhưng lại chẳng thể thay đổi.
- Hết -