Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 410: Ăn cơm đi



Chương 410 : Ăn cơm đi

"Sao vậy, sao vậy?"

Payne giật mình một cái, đứng bật dậy khỏi ghế, khóe miệng còn vương chút nước bọt óng ánh.

Thân thể của Lee, Fane và Johnny đã bị hắn tiện tay ném vào góc tường, Số 0 cũng nhân cơ hội đặt Tạ Kỳ lên một chiếc ghế.

Payne hoàn hồn, liền nhìn thấy Noah vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình, liền muốn x lại gần xem.

Tư——

Không đợi hắn đến gần, Noah liền trở tay tắt màn hình.

Payne bị chặn lại, mặt mày lập tức ỉu xìu.

"Không phải, ngươi rốt cuộc có thể được hay không đây, ta đã giúp ngươi chuyện lớn đến như vậy, mà lại có việc gì đều giấu giếm ta?"

Kể từ khi ba người Lee tiến vào bản đồ, Payne căn bản là không quan tâm đến tiến độ của bọn họ, lại ở bên cạnh mà q·uấy r·ối Noah.

Cho nên khi mà Lee muốn liên lạc với Payne thì rõ là không thấy đường rồi —— uổng phí.

Số 0 vốn dĩ cũng đang dựa vào chân của Tạ Kỳ nhắm mắt dưỡng thần thì lúc này bị Payne làm cho tỉnh, trong ánh mắt liền lộ ra tia ham muốn chém g·iết, ánh nhìn lại không ngừng đảo quanh cổ họng của Payne.

Payne đối với sự ác ý thì cực kỳ n·hạy c·ảm, trong lúc vội vàng quay đầu nhìn sang Số 0, liền thấy như bản thân bị nghẹn họng thế.

"Khốn kh·iếp, ở chỗ của ngươi thì ta làm sao mà có được tí địa vị nào đây hả.”

Bên tai Noah thì vẫn cứ luôn không im lặng, làm cho suy nghĩ của hắn có chút không liền mạch.

“Ngươi quay về trước đi, đợi đến khi mà bọn họ ra thì ta sẽ mang đến cho ngươi, ở chỗ này thì cũng chẳng cần đến ngươi.”

“Cái gì? Ngươi đúng là qua cầu rồi rút ván à!”

Mặc kệ cho Payne có phản đối gì đi chăng nữa thì Noah cũng đã dùng tinh thần lực để gọi robot quản lý lại, yêu cầu nó mang Payne đi khỏi nhà tù E.

“Xin mời ngục trưởng khu C đi theo ta.”

Payne lại không thèm để ý lời của quản lý, còn muốn dính lấy.

“Mệnh lệnh cấp cao nhất bị vi phạm, bắt đầu khởi động các biện pháp trừng phạt--”

“Được, được, được ta biết rồi mà! Ta tự đi là được rồi, được chưa hả?”

Sau khi mà nghe được những lời của quản lý, Payne đột nhiên quay đầu, giơ hai tay lên đầu hàng.



Hắn không sợ những biện pháp trừng phạt của người quản lý, chỉ là việc này sẽ bị ghi vào hồ sơ hệ thống, đến lúc đó ở trong hội nghị mà bị lôi ra, hắn可khôngmặtmũinào đối mặt với sự trêu chọc của những giám ngục trưởng khác.

Payne vừa rời đi thì trong phòng làm việc liền khôi phục lại sự yên tĩnh.

Số 0 cũng tiếp tục nhắm mắt lại, dựa vào chiếc ghế mà Tạ Kỳ đang ngồi không nhúc nhích.

Noah đợi một lúc rồi lại khởi động màn hình.

Ở trong màn hình, Tạ Kỳ đã khôi phục lại tư thế ngủ say, giống như những chuyện trước đó chưa hề xảy ra.

Dù là cho tâm trạng có kích động thế nào đi nữa, hắn đều rất nhanh có thể bình phục lại, rồi sau đó tiếp tục những việc mà bản thân nên làm.

Về giấc mơ của Tạ Kỳ, Noah đương nhiên là không có cách nào nhìn thấy được.

Ngay cả hệ thống cũng không có cách nào bắt giữ được tia dị thường kia, chỉ có thể mặc cho nó ở dưới mí mắt mình liên kết với Tạ Kỳ.

Noah có thể biết được điểm này, vẫn là người kia đã từng nói cho hắn.

‘Ta sẽ vào lúc thích hợp, cho ngươi nhìn thấy ta.’

Lúc đó khi mà nghe được câu nói này thì Noah lại không rõ đối phương muốn dùng cách thức gì.

Mà ngay khi nãy, sau khi Tạ Kỳ tỉnh lại, trong đồng tử của hắn, cũng là nơi mà hắn không thể nhìn thấy, thoáng qua một ấn ký màu vàng.

Đó là gia huy của nhà họ Tạ, hoa văn phức tạp tạo thành một cổ tự——

Tạ.

Nhìn thấy ấn ký này, Noah liền biết, Joshua đã xuất hiện.

Suy nghĩ một hồi lâu, Noah tiến vào không gian hệ thống, sử dụng quyền hạn giám ngục trưởng, che giấu hệ thống giá·m s·át.

Sau đó trong bộ đàm nhập một dãy số.

Tút—— tút——

Cạch——

“……”

Sau khi thông máy, đối phương không lên tiếng, dường như đang đợi Noah mở lời.

“Gia chủ họ Tạ, là ta.”



“Noah, hiện tại ngươi liên lạc với ta, là có chuyện gì sao?”

“Đúng vậy, có thể bắt đầu kế hoạch phần hai rồi.”

“Thật sao? Nhanh vậy sao?”

Dường như có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của vị gia chủ luôn nổi tiếng với sự điềm tĩnh, Noah trầm giọng nói.

“Tạ Kỳ…… hắn đã sắp thức tỉnh rồi, nhất định phải trước khi hệ thống phát hiện ra hắn, sớm một bước đem những điểm neo đã từng tiếp xúc với hắn kéo ra.”

“Được thôi, ta cũng không ngờ hắn lại tiến triển nhanh như vậy, cái này còn chưa đến một tháng đi?”

“Đúng vậy, con trai của ngài rất ưu tú.”

“Ha ha, đừng nói như vậy trước mặt hắn, hắn không hề coi ta là cha.”

Cuộc nói chuyện giữa hai người rất ngắn gọn, cho dù có người nghe được, e là cũng không thể phân tích ra kế hoạch của bọn họ.

“Nếu đã như vậy, vậy đợt người tiếp theo liền đem mấy đứa nhóc kia cũng một lượt mà cho đến đó đi, trước kia cái thằng nhóc nhà họ Tư Đồ kia đã rất nhiều lần ngỏ ý với ta rồi, muốn đến tìm hắn.”

“Những việc này thì người tự quyết định, chỉ là nếu bọn họ đến thì nếu không có bản lĩnh gì thì cũng chẳng thể nào sống sót ở đây được.”

“Ta hiểu mà, bọn họ cũng đã an nhàn quá nhiều năm rồi, cái khí thế ban đầu mà tổ tiên đã truyền lại thì giờ cũng đã bị mai một đi không ít, cũng không bằng để cho bọn họ tự thân xông pha một phen, dù là sống hay c·hết thì đều xem như là mệnh của bọn họ mà thôi.”

Gia chủ nhà họ Tạ tuy ngữ khí dịu dàng nhưng lại lộ ra sự tàn nhẫn.

Giống như đang nói đến mấy con kiến hôi, căn bản là không hề để mạng của bọn họ vào mắt.

Sau khi nói chuyện xong thì gia chủ họ Tạ lập tức ngắt cuộc gọi.

Đoạn liên lạc này của hai người có cấp độ bảo mật cực cao, bất kể là chính phủ trung ương hay là hệ thống AI chủ, đều không có cách nào phát hiện ra tín hiệu liên lạc.

Noah thoát khỏi không gian, tiếp tục nhìn khuôn mặt say ngủ của Tạ Kỳ.

Cố lên, để ta xem xem, ngươi phải làm thế nào để thoát khỏi tất cả những chuyện này.

Hắn chưa từng nghĩ Tạ Kỳ sẽ bị nhốt ở trong phó bản.

Với thủ đoạn và tâm tính của Tạ Kỳ, nếu không có sự chắc chắn, từ đầu sẽ không cùng Mẫu Thần ký kết khế ước.

Hiện tại tất cả những gì hắn làm đều đã đầy đủ, chỉ xem hắn có thể sau khi Mẫu Thần giáng lâm, tìm được con đường sống duy nhất kia hay không.

————



"Buổi sáng tốt lành."

Vẻ mặt Lee có chút uể oải, tuy tối qua ngủ rất lâu, nhưng tinh thần vẫn luôn căng thẳng, khiến cơ thể hắn rất mệt mỏi.

Nghe thấy Tạ Kỳ chào hỏi, hắn cứng đờ quay đầu, đáp một tiếng tốt.

Lúc ở dưới tầng hầm, hắn đã hỏi làm thế nào để bảo vệ người dân trong thị trấn, Tạ Kỳ chỉ trả lời nói, tín ngưỡng của những nơi khác là đủ rồi, hắn sẽ trước khi Mẫu Thần phá hủy thị trấn nhỏ liền ngăn cản ngài, để Lee không cần lo lắng.

Loại lời nói qua loa này làm sao có thể khiến Lee yên tâm?

"Ngươi rốt cuộc muốn giải quyết khế ước với Mẫu Thần như thế nào?"

Lee cũng đã từng nghe qua những lời đồn có liên quan đến khế ước, chưa từng nghe nói có người có thể sau khi bị khế ước ràng buộc mà còn sống.

Ngay cả Tạ Kỳ đã thể hiện ra năng lực không tầm thường, hắn vẫn có sự hoài nghi với điều này.

Không nhận được câu trả lời, Lee tự nhiên không an tâm được.

Những ngày này hắn nhìn thấy Annie và Tạ Kỳ cùng nhau bận rộn, nhưng hắn và Johnny lại chẳng có việc gì làm.

Không biết từ lúc nào, trên tấm thẻ gỗ hắn đeo trên người, sợi tơ màu đỏ đã hòa vào trong cơ thể hắn, tụ tập ở trong đại não của hắn.

Tín ngưỡng đối với Mẫu Thần trước đó trong lòng dần dần xâm chiếm ý thức của hắn, khiến Lee không tự chủ được nảy sinh sự địch ý đối với Tạ Kỳ.

Kẻ làm trái ý Mẫu Thần... Giết không tha.

Lee những ngày này vẫn luôn mơ màng, những người khác lại không có phát hiện ra.

Hiện tại đối mặt với Tạ Kỳ, trong lòng cái âm thanh kia càng lớn hơn.

Tạ Kỳ nhìn sắc mặt khó coi của Lee, cũng chỉ là gật đầu với hắn, liền đi đến nhà bếp.

Lee nhìn bóng lưng của Tạ Kỳ, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười quỷ dị.

"Không thể trốn thoát, không thể làm trái, không thể nói dối..."

"Mẫu Thần, ta là tín đồ trung thành của ngài, ta sẽ vì ngài mà loại bỏ tất cả những kẻ phản bội, đem vinh quang của ngài coi là tín ngưỡng cao nhất!"

...

Bốp!

"Ngươi ngây ra ở đây làm gì, ăn cơm thôi."

Johnny một cái tát vỗ lên lưng của Lee, rồi không thèm nhìn hắn mà trực tiếp đi ngang qua người.

Ý thức vốn dĩ tản mác của Lee đột nhiên tỉnh táo, lại quên mất tất cả những suy nghĩ vừa rồi, sờ sờ đầu, cũng đi theo qua đó.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com