Ta Cùng Oan Gia Kết Phu Thê

Chương 3



3



Ta nghe thấy tiếng mở cửa liền quay người lại, thấy Phó Tử Thanh đang đóng cửa.



"Sao chàng lại đến đây? Có chuyện gì sao?"



Phó Tử Thanh vừa cởi áo choàng lông cừu, vừa đáp:



"Đây là Phó gia, tiểu gia ta muốn đến đâu thì đến đó."



"Vậy thì chàng mở tủ quần áo lấy chăn đệm đi, ở đây ta không chuẩn bị đồ cho chàng trải chiếu dưới đất đâu."



"Đùa gì vậy, tiểu gia ta mà phải trải chiếu dưới đất sao?"



Vừa nói hắn vừa vén một góc chăn chui vào, cả giường chăn bỗng chốc ấm áp.



"Sao chân nàng lại lạnh như vậy? Sao không thấy đặt túi chườm nóng?"



"Thải Nhi đi lấy rồi, ta vốn thể hàn, không sao đâu."



"Sao lại không sao," Hắn hơi tức giận nắm lấy chân ta dùng lòng bàn tay ủ ấm, hơi ấm từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân, thật thoải mái.



"Sức khỏe không tốt thì phải nghe lời đại phu, ta thấy nàng lại sợ thuốc đắng, cứ như con nít vậy."



Con nít?



Ta mà là con nít cái gì, thuốc kia vừa đen vừa đắng, uống xong dù có ăn mười viên mứt quả cũng không hết đắng, ai chịu nổi chứ?



Ta bực bội rút chân về, quay lưng không đếm xỉa hắn.



Nhưng hắn lại không bỏ cuộc, thấy không nắm được chân, liền dùng chân hắn kẹp lấy chân ta.



Chân hắn thật ấm, giống như túi chườm vậy.



Nhưng ta lại không muốn dựa dẫm vào hắn, hôm nay hắn có hứng thú, ngày mai có lẽ sẽ đến chỗ mỹ nhân khác.



Không biết tại sao trong lòng ta lại dâng lên một nỗi uất ức, không thể nào giải tỏa được.



Ta thoát khỏi sự ràng buộc của hắn, dịch sang bên trái, chỉ muốn cách xa hắn.



Nhưng hắn lại như cao dán, ta dịch một chút, hắn lại dịch một chút, cuối cùng ép ta đến sát tường,



"Lý Tiểu Ngưng, nàng còn muốn chạy đi đâu nữa?"



Hơi ấm từ từ bao trùm lấy từ phía sau, bên tai truyền đến giọng nói của hắn, ta lại nghe ra một chút ý tứ phóng túng.



"Ta không có chạy, ta thích ngủ dựa vào tường, không được sao?"



Hắn lập tức ôm eo ta, kéo ta lại, trách móc:



"Nàng còn chưa thấy thân thể mình đủ lạnh sao? Tiểu gia ta cho nàng lựa chọn, hoặc là ôm nhau ngủ, hoặc là dựa vào nhau ngủ, hoặc là... "làm" nhau ngủ."



Âm cuối của hắn mang theo ý quyến rũ, đặc biệt là chữ "làm" kia khiến ta có cảm giác tê dại cả người.



"Chàng... Chàng thật vô sỉ."



Hắn cười, vùi vào cổ ta cười khúc khích,



"Lý Tiểu Ngưng, ta là phu quân của nàng, giữa vợ chồng thì có gì mà vô sỉ chứ."



Phu quân?



Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn gọi như vậy.



Hình như hồi nhỏ hắn cũng từng nói, hắn nói nếu ai làm phu quân của ta, người đó chắc chắn là kẻ không có mắt nhìn người.



Vậy chẳng phải hắn là...



"Phó Tử Thanh, chàng đúng là không có mắt nhìn người."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn sửng sốt một chút, sau đó hình như nhớ ra điều gì, liền di chuyển tay đến chỗ nhột của ta.



"Để xem nàng còn dám trêu chọc tiểu gia nữa không."



Ta rất sợ nhột, hắn vừa khều, ta liền chịu không nổi, cứ muốn đá hắn.



Hắn trực tiếp lật người đè chân ta lại, dùng hết sức khều ta.



Cuối cùng ta thật sự chịu không nổi, đành phải chớp chớp hàng mi ướt đẫm cầu xin tha thứ.



Hắn dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn ta, từ từ cúi xuống.



Ta hơi bối rối, vội vàng nắm chặt lấy chăn.



"Thiếu phu nhân, túi chườm đã chuẩn bị xong ạ."



"Cút!”



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Ta cảm thấy may mắn vì Thải Nhi quay lại, thấy Phó Tử Thanh vẫn giữ nguyên tư thế, liền nhỏ giọng nói:



"Ta muốn túi chườm."



"Muốn gì mà muốn, ôm nhau ngủ."



Hắn nằm xuống lại rồi nghiêng người ôm ta vào lòng, còn ôm rất chặt.



Sáng hôm sau lúc dùng bữa sáng, ánh mắt của Phó phu nhân hứng thú đảo qua đảo lại trên mặt ta và Phó Tử Thanh.



Vừa nói muốn thỉnh Quan Âm cầu tự, vừa bảo người chuẩn bị thêm thuốc bổ, nói muốn bồi bổ thân thể cho ta.



Ta mỉm cười, không nói gì thêm.



Đã qua lập xuân, nên đến tiệm thêu bên ngoài làm cho Phó Tử Thanh vài bộ y phục mới mới được.



Ta dẫn Thải Nhi đến Cẩm Như Tú Trang nổi tiếng nhất kinh thành.



Không ngờ vừa xuống xe ngựa đã gặp Bạch Vô Trần đi ra từ trong tiệm.



---



Ta vốn định rời đi, nhưng hắn ta đã nhìn thấy ta, lại còn tiến lên chào hỏi, đương nhiên ta không tiện trốn.



"Lý cô nương."



"Bạch Nhị công tử, ta đã là phụ nữ có chồng, nên gọi là Phó thiếu phu nhân mới đúng."



Nụ cười trên môi hắn cứng đờ, nhìn ta với vẻ khó tin:



"Phải, Phó thiếu phu nhân."



Ta nghe ra sự nghẹn ngào trong giọng nói của hắn ta, lúc trước hắn cũng dùng cách này để lừa ta.



Vẻ mặt thâm tình, giọng điệu mang theo tiếng khóc như vô cùng chân thành.



Ta thật ngốc, lại còn tin tưởng hắn ta.



"Hắn... đối xử tốt với nàng chứ?"



"Tử Thanh hắn..."



"Tiểu gia ta đối xử với phu nhân nhà mình tốt hay không thì liên quan gì đến ngươi."



Phó Tử Thanh không biết từ đâu xuất hiện, dứt khoát ôm eo ta tuyên bố chủ quyền: "Đừng có như hồ ly tinh mà câu dẫn nương tử của ta, đi tìm người em gái nuôi đã đính hôn của ngươi đi."



Mặt Bạch Vô Trần lập tức trắng bệch, hắn nhìn Phó Tử Thanh, rồi lại chuyển ánh mắt sang ta:



Cuối cùng lắc đầu nói: "Không phải, chuyện tại hạ đính hôn với em gái nuôi không phải do tại hạ tự nguyện, cũng đã nói rõ ràng với nàng ấy rồi, hiện tại nàng ấy đã thành thân với người khác, đã làm lễ nạp thái."



Hắn ta nói rất thành thật, ánh mắt kiên định nhìn ta chằm chằm.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com