Ta Cùng Oan Gia Kết Phu Thê

Chương 6



"Lý Tiểu Ngưng, giận rồi sao?"



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Ta không giận."



Phó Tử Thanh đi đến trước mặt ta, giọng điệu kiên định nói:



"Nàng giận rồi, nàng không quen nhìn ta ở cùng nữ nhân khác, nàng..."



"Ta không có." Ta cúi đầu, mũi cay cay: "Xưa nay chàng phong lưu, nếu gặp..."



"Nàng lại muốn nói hoà ly đúng không? Nếu cho nàng thêm một cơ hội nữa, có phải nàng sẽ muốn gả cho Bạch Vô Trần không?"



"Chàng nói bậy gì vậy?" Ta ngẩng đầu lên, không ngờ mắt hắn lại đỏ hoe.



"Đừng tưởng tiểu gia ta không biết, lần đó hắn giải thích với nàng, nàng đã động lòng rồi! Nếu không phải ta có mặt ở đó, hai người đã ôm nhau rồi."



"Chàng nói bậy! Chẳng phải ta đã giải thích với chàng rồi sao?"



"Nàng giải thích hồi nào?!"



Giọng điệu hắn vô cùng cứng rắn, làm ta giật mình.



"Ta..."



Hình như ta thật sự chưa giải thích.



Nhưng... Sao lại thành lỗi của ta? Vừa rồi chẳng phải vẫn đang nói về chuyện ta có giận hay không sao?



"Lý Tiểu Ngưng, nàng vẫn thích hắn."



Hắn buông ta ra, bước vào trong, không biết vì sao bóng lưng hắn lại có chút cô đơn.



Nhưng nghĩ đến việc hắn sẽ ngủ lại đây đêm nay, ta không đuổi theo nữa.



Về đến phủ, ta nhanh chóng viết hưu thư, đang định đưa đến thư phòng đợi hắn ngày mai về ký thì...



Cánh cửa "rầm" một tiếng bị đẩy ra, Phó Tử Thanh người đầy mùi rượu loạng choạng bước vào.



"Chàng... Chàng đến đúng lúc lắm, ký hưu thư đi."



"Hưu thư?" Phó Tử Thanh đặt bình rượu xuống rồi lại gần tờ giấy: "Lý... Tiểu... Ngưng, nàng ấy là nương tử của ta mà? Vậy sao nàng ấy chưa từng gọi ta một tiếng phu quân, một tiếng cũng không."



Hắn ợ rượu, nhìn ta với vẻ mặt ấm ức.



Ta không được tự nhiên nhìn ra ngoài, hắn cũng chưa từng gọi ta một tiếng nương tử.



Hắn tiếp tục oán trách: "Nàng ấy còn không quan tâm ta, mặc kệ ta ngủ ở thư phòng, trời lạnh như vậy, tay ta nổi mẩn đỏ hết rồi."



Hắn nói rồi đưa tay ra trước mặt ta, lúc ta định nắm lấy xem thì hắn lại rụt về.



"Nàng ấy còn không chạm vào ta, bảo nàng ấy thay y phục cũng không chịu, nàng ấy chê ta, nàng ấy không thích ta."



Lòng áy náy của ta lập tức dâng lên, Phó Tử Thanh trước mắt cũng trở nên dễ nhìn hơn không ít.



"Chàng..."



Hắn đột nhiên mất thăng bằng, ngã lăn ra đất, ta vội vàng đỡ hắn dậy đặt lên ghế.



Nhưng hắn cứ không chịu ngồi, cứ dựa vào ta.



"Ôm ôm~"



"Chỉ ôm một cái thôi mà~"



Giọng điệu hắn vô cùng đáng thương, như thể nếu ta không ôm hắn thì ta là người tội ác tày trời vậy.



Bất đắc dĩ, ta ôm lấy eo hắn.



Không ngờ hắn lại càng được nước lấn tới.



"Nàng ấy không thích ta, thấy ta nói chuyện với nữ nhân khác, nàng ấy cũng không giận, ngươi nói xem, có phải nàng ấy thích Bạch Vô Trần, muốn gả cho hắn ta không?"



Hắn nhíu mày, mặt xịu xuống, nhưng ánh mắt lại không quá đờ đẫn.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc này, ta có thể cảm nhận được sự nghiêm túc đó.



Hắn say rồi hay chưa say vậy?



"Nàng nói đi."



"Không phải, chàng say rồi, về..."



"Say?" Hắn đột nhiên đứng thẳng dậy, chỉ tay lên xà nhà: "Lão tử đây là ngàn chén không say."



Nói xong, hắn ngã xuống đất.



Ta gọi ra ngoài ba tiếng, không thấy Tiểu Trần đâu, ngay cả Thải Nhi cũng không thấy bóng dáng.



Chỉ đành cởi y phục của hắn ra rồi đỡ hắn lên giường.



Nửa đêm, trong cơn mơ màng, ta cảm thấy một luồng hơi ấm, còn chưa kịp nghĩ là tay ai thì...



Bên vai truyền đến một giọng nói khẽ, mang theo chút nũng nịu.



"Đừng đến gần Bạch Vô Trần, hắn không phải người tốt, được không?"



Ta lập tức nghĩ đến cuộc trò chuyện nghe được ở Nam Hoa Lâu, không biết có liên quan đến phụ thân ta hay không.



Vì vậy, ta định ngày mai về nhà một chuyến, xem tình hình thế nào.



Ngày hôm sau tỉnh dậy, tay chân Phó Tử Thanh đều đặt trên người ta, tên chó này, trách sao ta cứ cảm thấy như bị bóng đè.



Còn hưu thư thì nằm trong lòng hắn, nhưng tên ta đã biến mất, chỗ trống đó cứ như bị chó gặm vậy.



"Sao lại ly hôn..."



Ta còn chưa nói hết câu, Phó Tử Thanh đã đột ngột mở mắt.



"Ly hôn gì chứ? Chưa từng kết hôn mà, ly hôn kiểu gì?"



Hắn nói rồi lật người đè ta xuống giường, hùng hổ dọa người...



"Lý Tiểu Ngưng."



Ánh mắt hắn chăm chú nhìn ta, giọng nói mang theo sự khàn khàn vừa tỉnh giấc, trầm thấp và đầy từ tính.



Khác với vẻ mặt đùa cợt thường ngày, lúc này hắn rất nghiêm túc.



Nhưng hơi thở của hắn chợt trở nên nặng nề, mang theo một chút dục vọng, như vậy hình như, lại không quá nghiêm túc.



Ta khẽ cắn môi dưới, đáp lại "Ừm ừm".



"Lý Tiểu Ngưng~"



Hắn lại gọi một tiếng, dịu dàng hơn lúc nãy.



Hắn cũng rút ngắn khoảng cách lại gần hơn.



Ta cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt, ấm áp.



Ta có chút hoảng hốt, mười ngón tay hơi mở ra, nắm chặt lấy ga giường.



"Lý... Tiểu... Ngưng."



"Chàng... Chàng... Chàng muốn làm gì?"



Hắn trực tiếp áp sát lại gần, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát vào cánh mũi ta.



"Nàng nói xem, ta muốn làm gì, hửm?"



Chữ "hửm" của hắn đầy ẩn ý, khiến tim ta đập loạn nhịp.



Ta theo bản năng nắm chặt ga giường.



Chỉ là...



Khá bất ngờ...

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com