"Hay để ta đưa hai người về, chỉ có hai nữ tử các người, rất nguy hiểm."
"Cảm ơn ý tốt của Bạch nhị thiếu gia, cáo từ."
Ta kéo Thải Nhi quay người bỏ đi, không biết từ đâu xuất hiện năm tên đại hán vạm vỡ chặn đường chúng ta.
Sau lưng vang lên một giọng nói ôn nhu:
"Trói người lại."
Ta và Thải Nhi bị bịt mắt, đưa đến một nơi giống như sơn trại. Không ngờ Như Yên cô nương cũng bị trói ở đây.
Xem ra, chuyện này có liên quan đến Phó Tử Thanh rồi.
Có lẽ Bạch Vô Trần muốn ép hắn lựa chọn giữa ta và Như Yên.
Hắn... hắn ta... chắc sẽ không chọn ta.
"Mời Phó thiếu phu nhân và Như Yên cô nương ở lại đây. Nếu Phó thiếu phu nhân muốn tại hạ làm gì, tại hạ nguyện hết lòng."
Bạch Vô Trần còn muốn nói tiếp, nhưng có người đến từ bên ngoài.
Hắn ta nhìn ta một cái, rồi bỏ đi.
"Phó thiếu phu nhân đừng sợ, Thiếu chủ sẽ đến cứu người."
"Thiếu chủ?"
"Chính là Phó thiếu gia, hắn là Thiếu chủ Thiên Âm Các của chúng ta. Hơn phân nửa các cô nương ở Nam Hoa Lâu đều là người của Thiên Âm Các, phụ trách thu thập tin tức tình báo."
Ta sững người.
Phó Tử Thanh là Thiếu chủ?
Hắn hắn hắn...
"Tối qua khi Phó thiếu phu nhân rời đi, người của Bạch nhị thiếu gia đã âm thầm theo dõi. Hắn... hắn..."
Bạch Vô Trần bước vào.
Trên tay hắn nhỏ máu.
Vẻ mặt hắn âm trầm đáng sợ.
Hoàn toàn khác với vẻ ôn nhu như ngọc thường ngày!
---
"Đang nói gì vậy? Nói tiếp đi."
Giọng điệu của Bạch Vô Trần uể oải, nhưng ta lại nổi hết da gà.
Hắn ta quá đáng sợ, quá giỏi che giấu.
Hắn ta bước về phía Như Yên, dùng bàn tay dính m.á.u kia bóp cằm nàng ấy.
"Không nói đúng không? Kéo xuống, cắt lưỡi."
Tên thuộc hạ của hắn lập tức tiến lên túm lấy dây thừng trói trên người Như Yên kéo ra ngoài.
"Chờ... chờ đã."
Bạch Vô Trần quay đầu nhìn ta, khóe miệng nhếch lên.
"Chờ đã, Phó thiếu phu nhân nói chờ đã."
Hắn ta từng bước tiến về phía ta.
Bản thân ta còn khó bảo toàn, nhưng không biết lúc nãy lấy đâu ra dũng khí mở miệng.
"Bạch nhị thiếu gia muốn nhờ Lại bộ giúp đỡ, đúng không?"
Hắn cười, phẩy tay ra hiệu cho bọn họ ra ngoài.
Như Yên và Thải Nhi cũng bị đưa ra ngoài.
"A Ngưng, nàng gầy đi rồi, hắn đối xử với nàng không tốt, phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ánh mắt hắn ta rất chân thành, đôi đồng tử sâu thẳm mang theo vẻ quyến rũ, chậm rãi tiến lại gần ta.
"Tử Thanh đối xử với ta rất tốt."
Nhưng hắn lại làm như không nghe thấy, tự nói với chính mình:
"Chúng ta đã có hôn ước, là hắn chen chân vào, dựa vào thân phận của hắn, cướp nàng đi. A Ngưng, nàng là của ta, là của ta!"
Hắn kích động ôm chặt lấy ta, như thể tìm lại được món đồ chơi yêu thích đã mất, không muốn đánh mất thêm lần nữa.
"Bạch nhị thiếu gia, ta đã là phụ nữ có chồng, xin hãy..."
"Ta không quan tâm!"
Hắn trực tiếp cắt ngang lời ta. Đúng lúc hắn định nói tiếp, bên ngoài đột nhiên có tiếng động lạ.
Hắn ta quay đầu lại, sau đó bế ta nhanh chóng rời đi.
Trực giác mách bảo, Phó Tử Thanh đến rồi.
Bọn ta đi theo đường hầm bí mật, ngồi xe ngựa chạy trốn.
Sau một khúc cua gấp, phía sau xuất hiện thêm vài tiếng vó ngựa dồn dập.
Bạch Vô Trần vén rèm cửa sổ lên nhìn, ta theo ánh mắt của hắn ta nhìn thấy Phó Tử Thanh.
Hắn mặc một thân hồng y, vạt áo đỏ rực tung bay trong gió, phóng khoáng tự tại.
Là hắn.
Là chàng thiếu niên áo đỏ kiêu ngạo ngang tàng trong ký ức của ta.
Hắn đến rồi, hắn đến đón ta về nhà.
Rèm cửa sổ nhanh chóng được thả xuống, bên tai ta vang lên tiếng thúc giục của Bạch Vô Trần.
Bỗng nhiên xe ngựa rẽ ngoặt gấp, thân trên của ta bị hất mạnh vào thành xe.
Trán lập tức có dòng m.á.u nóng chảy xuống, cảm giác choáng váng ập đến.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Xe ngựa dừng lại.
"Phía trước là vực sâu, các ngươi còn muốn chạy đi đâu?"
Là giọng nói của Phó Tử Thanh.
Trong cơn mê man, ta bị Bạch Vô Trần lôi xuống xe ngựa. Khi đứng bên bờ vực, gió lạnh thổi qua lưng khiến ta run lên bần bật.
"Dùng thủ đoạn hèn hạ, bắt cóc nữ nhân để đạt được mục đích, Bạch Vô Trần, ngươi đúng là đồ hèn."
"Ta hèn? Phải phải phải, Phó thiếu gia dựa vào nữ nhân trà trộn vào Nam Hoa Lâu thì được gọi là quân tử, đúng không?"
Bạch Vô Trần cười lớn một cách ngông cuồng, nhưng trong tai ta lại vô cùng chán ghét. Trước kia ta lại đi thích một người như vậy, đúng là mù mắt rồi.
Phó Tử Thanh nhảy xuống khỏi ngựa.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới thả nương tử của ta?"
"Nương tử của ngươi? A Ngưng là của ta! Nếu không phải tại ngươi, bây giờ nàng ấy đã là nương tử của ta!"
Phó Tử Thanh sốt ruột tiến lên.
Nhưng hắn càng tiến lên, Bạch Vô Trần lại càng kéo ta lùi về phía sau.
Đá cuội bên bờ vực bị ta dẫm lên rơi xuống, lăn lóc xuống dưới, không một tiếng vọng lại.
Phó Tử Thanh dừng bước.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn cưới A Ngưng."
Ta sững sờ, người này đang nghĩ cái gì thế, đến nước này rồi mà còn lôi ta ra làm bia đỡ đạn.
Rốt cuộc hắn ta đang che giấu điều gì?
Bạch gia, chi thứ của Tri châu, mạng người, chẳng lẽ không đơn giản như vậy?