Ta Cướp Được Phu Quân Từ Bảng Vàng

Chương 10



Tự sự của Trà Trà

Ta tên là Trà Trà, năm tám tuổi bị mẹ bán cho bọn buôn người ở kinh thành.

Bà già đó nói chúng ta sẽ học ca hát đàn sáo, sau này sớm trở thành kỹ nữ nổi tiếng, biết đâu sau này còn được làm thiếp cho nhà giàu.

Nhưng ta biết bọn họ không tốt như vậy.

Trước đó, một tỷ tỷ cùng làng cũng theo bà già này đi, một năm sau trốn thoát thì toàn thân bầm tím.

Lúc đó nàng ta mới mười một tuổi.

Ngày vào kinh, tuyết rơi lớn, ta thấy mấy bà già lẳng lơ đứng trước mặt chúng ta lựa chọn.

Mùi hương nồng nặc nhớp nháp đó thật buồn nôn.

Rèm xe che kín mít, ta chỉ nghe thấy tiếng ho khù khụ nhỏ nhẹ của một nữ tử. "Mua hết."

Mùi trà thoang thoảng bay ra.

Ta biết mình đã được cứu.

"Bán con gái để sống, đưa về nhà cũ có lẽ cũng khó tránh khỏi cảnh phiêu bạt lần nữa, hỏi xem bọn họ có muốn đến xưởng thêu không?"

"Lão gia luôn nói để tiểu thư chọn vài tỳ nữ, mấy cô nương này cũng đoan trang, sao tiểu thư không giữ lại vài người?"

"Không cần."

Đều là những đứa trẻ còn nhỏ, có gì mà không muốn chứ. Kể từ đó, ta đã sống ở kinh thành hơn năm năm.

Ta thường nghĩ đến giọng nói của vị quý nhân đó, tưởng tượng nàng ấy sẽ có hình dáng như thế nào.

Có lẽ là tiên nữ trong các vở kịch.

Là người dịu dàng và lương thiện nhất.

Một năm trôi qua nhanh như chớp mắt, ta cũng hiểu rõ nhiều chuyện.

Xưởng thêu này là của hồi môn của phu nhân tướng quân, người cứu ta chính là tiểu thư do phu nhân sinh ra.

Tướng quân đối với phu nhân tình sâu nghĩa nặng, từ khi phu nhân qua đời chưa từng tái hôn.

Khi phu nhân qua đời, tiểu thư và huynh trưởng sinh đôi của nàng mới ba tuổi.

Tiểu thư thân thể yếu ớt, luôn ít khi ra ngoài.

Ngày cứu ta, là ngày hiếm hoi nàng ra khỏi phủ vào mùa đông.

Một ngày rất bình thường, có một bà lão rất già đến xưởng thêu.

Bà ấy đến để chọn nha hoàn cho tiểu thư, vì bà ấy sắp c.h.ế.t rồi.

Ta được chọn, ta rất vui.

Bà lão qua đời vào năm thứ hai ta đến bên cạnh tiểu thư.

Bà ấy là người hầu của phu nhân năm xưa, nói rằng muốn lên trời tiếp tục hầu hạ phu nhân.

Tiểu thư khóc đến gan ruột đứt đoạn, bị bệnh nặng, nằm từ mùa đông đến cuối xuân.

Thân thể nàng ấy không tốt, có thái y đoán chắc nàng sống không quá hai mươi tuổi.

Cái loại lang băm c.h.ế.t tiệt.

Tiểu thư dạy ta đọc chữ, dạy ta phân biệt đúng sai, hiểu rõ thiện ác.

Cố gắng cứu giúp rất nhiều người.

Thần tiên như vậy thì phải sống thật lâu mới phải.

Tiểu thư không thích cuộc sống bị tỳ nữ vây quanh, nàng ghét một đám người vây quanh nâng niu cái thân thể yếu đuối của nàng ấy.

Nhưng cuộc sống như vậy vẫn cứ đến.

Thái tử để ép tiểu thư gả cho hắn, lại lấy lương thảo tiền tuyến ra uy hiếp.

Lúc đó thiếu tướng quân và các tướng sĩ đang đổ m.á.u vì cuộc chiến..

Tiểu thư cầu cứu không được, đành phải chấp thuận.

Chiếu chỉ ban xuống, tiểu thư trở thành Thái tử phi.

Cả kinh thành ai cũng nói là nhân duyên vàng ngọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiên Thanh

Tiểu thư chỉ lặng lẽ bắt đầu thêu áo cưới.

Mặc dù nữ quan nói, lễ phục sẽ do trong cung dệt.

Ta quan sát chiếc áo cưới mà tiểu thư thêu, rõ ràng chỉ là một chiếc áo cưới của một gia đình bình thường.

Khi tiểu thư xuất giá, thiếu tướng quân ở biên quan xa xôi trở về kinh thành trình báo, cõng nàng xuất giá.

"Muội muội của ta, một đời an vui là được rồi."

Năm thứ hai gả vào Đông cung, tiểu thư sinh hạ một đứa con trai.

Cùng năm, Thánh thượng băng hà, Thái tử lên ngôi.

Tiểu thư được sắc phong làm Hoàng hậu.

Nhưng ta cảm thấy nàng ấy ngày càng không vui.

Mới hai năm này, Đại tướng quân từ quan, thiếu tướng quân ở lại kinh thành.

Dù vậy, tên hoàng đế chó má đó trách mắng tiểu thư ngày càng nhiều.

Nói nàng không tu nội đức, ghen ghét đố kỵ, không có chút uy nghi nào của một đời hoàng hậu.

Hắn thậm chí còn đoạt lấy Thái tử nhỏ tuổi, không cho phép nuôi dưỡng bên cạnh tiểu thư.

Nhưng tiểu thư không dám quá đáng.

Nàng còn có cha và huynh trưởng, và còn lo lắng cho cả Thái tử nhỏ.

Tên hoàng đế chó má đó rất rõ điểm yếu của tiểu thư.

Ta lén lút giấu vài cây kim độc trong trâm cài.

Nếu thật sự có ngày không thể cứu vãn, ta sẽ dám cho tên hoàng đế chó má đó trực tiếp băng hà.

Dù sao tiểu thư có Thái tử, đến lúc đó chẳng bằng trực tiếp làm Thái hậu.

Nhưng sau đó sủng phi của tên hoàng đế chó má, đã ném Thái tử xuống hồ.

Thân thể vốn khỏe mạnh của Thái tử trở nên giống như tiểu thư, ngày ngày đều phải uống thuốc.

Đó là một đứa trẻ rất đáng yêu, không hề nghe lời tên hoàng đế chó má đó mà xa lánh tiểu thư.

Còn biết trèo vào từ cái lỗ chó của Phượng Nghi Cung, trong lòng nhét một miếng bánh hoa mai bị biến dạng.

"Mẫu hậu ăn đi!"

Không biết tên hoàng đế chó má đó tu được phúc phận gì từ mấy kiếp, mà có thể có tiểu thư và tiểu Thái tử.

Tiểu thư không khóc lóc ầm ĩ, vì nàng biết tên hoàng đế chó má đó sẽ chỉ thấy nàng phiền phức.

Một đêm lặng lẽ, nàng dẫn sủng phi kia vào lãnh cung.

Kể từ đó, người kiêu căng đó trở thành một kẻ điên rồ hoàn toàn.

Tên hoàng đế chó má đó nổi trận lôi đình, nhưng Triệu thế tử mới vào triều nói rằng trung cung không có lỗi.

Hắn chỉ có thể gác lại chuyện phế truất tiểu thư.

Lại một mùa xuân đến, tiểu thư ở Ngự Hoa Viên gặp được Vệ học sĩ Vệ Lăng Phong mới vào viện Hàn Lâm.

Nghe nói chàng là sĩ tử đỗ bảng khi Tiên đế còn tại vị.

Chàng ở Hàn Lâm Viện hơn một năm, kiên quyết xin chiếu chỉ đi Kim Môn Quan rèn luyện.

Thiếu tướng quân có vài trận chiến thắng, cũng nhờ có chàng.

Sau khi về kinh, chàng lại vào viện Hàn Lâm, nơi thanh cao quý giá, thường xuyên theo Thái phó vào cung dạy dỗ Thái tử.

"Nghe nói ngoài Kim Môn Quan nhiều gió cát, không biết là cảnh sắc như thế nào?"

"Nếu Hoàng hậu nương nương muốn xem, thần sẽ vẽ một bức tranh đến."

Ta thấy hai người họ đứng cạnh nhau đẹp như tranh vẽ.

Tiểu thư vốn thân thể yếu ớt, nay lo lắng quá độ càng thêm khó chịu.

Sau này Vệ học sĩ ôm một cây đàn vào cung, mượn cớ dạy Thái tử mà gảy cho tiểu thư nghe.

Vệ học sĩ đã tốn rất nhiều tâm tư vẽ tranh, đủ loại núi cao sông dài.

Tiểu thư nhìn một lần, tâm trạng lại rộng mở thêm vài phần.

Thoáng chốc hai năm trôi qua.