Đã mười năm rồi nhỉ.
Ta thở dài một tiếng.
Từ nhỏ tuy thân thể ta yếu, nhưng thái y nói chỉ cần chăm sóc cẩn thận thì sẽ không khác gì người bình thường.
Năm tám tuổi, sau khi bị ngã xuống nước, ta sốt mấy ngày liền, là một hòa thượng đã cứu ta.
Nhưng ông ta lại đoán chắc ta sống không quá hai mươi tuổi.
Ban đầu chỉ xem là lời nói xằng bậy, ai ngờ thân thể ngày càng không chịu được nắng, không chịu được gió.
Cha và huynh trưởng đã tốn rất nhiều tâm sức cũng không được, từ đó ta liền ở lì trong phủ, ít khi ra ngoài.
"Ta thấy ngươi bận rộn xem mắt, tự cảm thấy không thể chậm hơn ngươi, nhưng nam tử bình thường tầm thường quá, chọn lựa một hồi thì chỉ còn lại thám hoa lang tạm chấp nhận được, ai ngờ vẫn bị ngươi giành trước."
Thất công chúa rất dễ dỗ.
Nhưng nàng nói thế khiến ta có chút buồn rầu.
Nếu không phải biết gả cho Thái tử chẳng có ích lợi gì, ta vốn dĩ đã muốn một mình lìa đời rồi.
Giờ đây ta đã mười tám, sống không quá hai năm nữa.
Bỗng dưng mang cái danh "thê tử nguyên phối", sau này đến ngày giỗ còn phải để Vệ Lăng Phong thắp ba nén hương tế ta.
Ban đầu ta thấy có lỗi với chàng một chút.
Ta quay đầu theo bản năng xem chàng ở đâu.
Được lắm, lúc này Vệ Lăng Phong đang đứng giữa đám đàn ông, dẫn đầu tẩy chay quận mã.
"Không kính trọng vợ cả! Sống như vậy uổng cả đời! Đáng bị thiến!"
Miệng lưỡi sắc bén đến mức khiến đầu quận mã suýt đập vào đất.
Trên đường trở về, ta dựa vào thành xe nhắm mắt không nói gì.
Có lẽ Vệ Lăng Phong cho rằng ta ngủ rồi, liền đến gần để ta nằm trong lòng chàng.
"Vệ Lăng Phong."
"Ừm?"
"Ta vốn định rước một thiếp thất cho chàng, để nàng ấy sinh cho chàng một đứa con, nghĩ rằng khi ta c.h.ế.t chàng sẽ không quá đau lòng."
Tay Vệ Lăng Phong đột nhiên dừng lại.
"Nhưng vừa rồi nhìn Trưởng Ninh tỷ tỷ, ta thấy mình cũng không rộng lượng đến thế, dù thế nào đi nữa, việc chung chồng với người khác ta không làm được."
"Ta ước gì nàng có thể nhỏ mọn hơn."
Giọng chàng hơi khàn khàn.
"Chúng ta làm một giao ước được không?"
Ta ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chọc chọc vào n.g.ự.c Vệ Lăng Phong.
"Dù sao ta cũng chỉ còn hai năm tuổi thọ, trong khoảng thời gian này chàng cứ thành thật ở bên ta. Đợi ta chết, chàng không cần tế ta, chỉ cần đưa bài vị của ta về phủ tướng quân là được. Sau này chàng có cưới người khác, cũng đừng để ta biết."
Thiên Thanh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi nói ra những lời này, ta không biết suy nghĩ thật sự của mình là gì.
Có lẽ là "bệnh sạch sẽ tình cảm" mà Trà Trà nói.
Hoặc cũng chỉ là muốn cha và huynh trưởng yên tâm.
Họ đều nói muốn ta làm người hạnh phúc nhất Đại Lương.
"... Ta không đồng ý."
Vệ Lăng Phong nói một cách dứt khoát.
Ta "chợt" thẳng người dậy, vừa định đối đáp lại chàng.
Chỉ thấy đôi mắt đen láy của chàng khóa chặt lấy ta.
Giống như sự quyết đoán và đau buồn đã được tôi luyện qua năm tháng.
"Ta không dám đối xử bất trung với nàng khi có ngọn giáo đỏ của Giang thiếu tướng quân trên đầu."
Lời nói ra lại mang theo ba phần tinh nghịch.
"Chàng yên tâm, đại ca ta rất rộng lượng..."
"Dù sao thì chúng ta cũng sắp đi Kim Môn Quan rồi."
Cái gì gọi là "tiếng sét giữa trời quang", đây chính là nó.
"Chàng không sợ thân thể ta yếu ớt, xóc nảy vài cái chưa ra khỏi thành đã tan tành sao?"
"Tối qua ta đã kiểm tra, thấy nương tử không phải là người yếu đuối."
Cút đi tên vô liêm sỉ.
[Ồ...]
Chàng đột nhiên đến gần gọi tên chữ của ta.
"Ta đến vì nàng, vậy nên đừng cứ nghĩ đến việc đẩy ta ra."
Hơn một tháng đó, chàng ấy ngày đêm không nghỉ, là để giải quyết nạn lũ lụt Giang Nam cho Bệ hạ.
Bệ hạ rất vui, nhưng chàng ấy chỉ cầu xin được đến biên quan.
Nói rằng nơi đó mới là nơi trai tráng lập chí lớn.
Cuối cùng được phong chức Tướng Binh Trưởng Sử, đi giúp huynh trưởng ta.
"Bị bệnh à, vào Hàn Lâm Viện địa vị thanh cao lại muốn rời đi, đến biên quan ăn cát sao?"
"Ta lại thấy Tướng Binh Trưởng Sử phẩm cấp cao hơn."
Vệ Lăng Phong ôm eo ta không buông, còn tranh thủ lúc ta đánh chàng mà hôn hai cái.
"Có phải cha và huynh trưởng đã nói gì với chàng không? Liên quan đến Thái tử?"
Ta đột nhiên lại nhớ đến lời Thất công chúa trước khi đi.
"Cứ coi như đi cùng ta ngắm nhìn non sông này, được không?"