Ta Cướp Được Phu Quân Từ Bảng Vàng

Chương 8



Vệ Lăng Phong đã hơn một tháng chưa về nhà.

Lưu dân trong thành ngày càng tăng, phần lớn là dân làng gần đó bị Tây Nhung cướp bóc.

Cũng có tin tức truyền đến, huynh trưởng và Vệ Lăng Phong liên tục thất bại.

Ta cầm bút viết một bức thư đưa cho Vệ Lăng Phong.

"Ta chuẩn bị làm một việc lớn."

"Nương tử cứ mạnh dạn làm, có phu quân giúp nàng."

Cách cả tờ giấy thư cũng có thể thấy khóe môi người đó đang mỉm cười.

Tin đồn ta yếu đuối quá mạnh, vì vậy rất nhiều người đã bỏ qua việc ta là con gái của phủ tướng quân.

Khi ta đứng trước mặt những tên gián điệp bị bắt, sự ngạc nhiên trên mặt bọn chúng nằm trong dự liệu của ta.

Thiên Thanh

Trong số đó có học trò của ta, chỉ mới tám chín tuổi.

Có bà chủ tiệm bánh kẹo ở phía đông thành, trông có vẻ hiền lành nhất.

Cha ta thường nói một câu: "Một khi chiến tranh bắt đầu, bất cứ ai cũng có thể trở thành kẻ thù."

Ta quyết định xử tử chúng ở trung tâm thành, còn đặc biệt gọi Triệu thế tử đến xem.

Còn để hắn tự tay g.i.ế.c kẻ cầm đầu.

Đó là đệ tử hắn đã thu nhận.

"Tuyên Thân Vương để ngươi đến là để rèn luyện."

Ta chỉ bỏ lại câu nói đó.

Sau khi về nhà, nỗi nhớ Vệ Lăng Phong của ta đột nhiên tăng vọt.

Vừa rồi có m.á.u văng lên vạt váy của ta, làm cách nào cũng không giặt sạch được.

"Cô nương Giang Uyển thật có thủ đoạn, nô tài xin bái phục."

Ta vừa ngồi xuống chính đường không lâu, một giọng nói đáng ghét đã phá cửa xông vào.

Là thái giám thân cận của Thành An Đế.

Đôi mắt độc địa đó giống hệt Thành An Đế.

"Cô nương thông minh, chắc hẳn đã nhận được tin tức tiền tuyến thiếu lương thảo, hậu phương vì lý do nào đó mà lương thảo bị trì hoãn đến Kim Môn Quan."

Thái giám vẻ mặt cung kính, lời nói lại đi thẳng vào vấn đề.

"Thánh thượng nói, chỉ cần cô nương Giang Uyển đồng ý vào cung, lương thảo sẽ đến ngay lập tức."

"Giang cô nương là con gái của tướng quân, đương nhiên biết lệnh huynh và Vệ tướng quân đang chiến đấu vất vả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Mấy năm nay Thánh thượng để trống lục vị, chẳng phải là đang chờ nương nương sao?"

Ta muốn đánh gãy bộ răng trắng bóc ngạo mạn của hắn.

Nhưng ta đã nhịn xuống.

"Khi nào vào cung?"

"Ngay lập tức là tốt nhất."

Ta đứng dậy bước hai bước về phía trước.

Một cước đá vào lưng hắn, hắn loạng choạng ngã thẳng xuống đất.

Khinh.

Nửa người là nam nhân còn không bằng một nữ tử yếu đuối ngày ngày uống thuốc như ta.

"Ta cứ tưởng Thành An Đế sẽ có mục đích gì mới lạ, kết quả chỉ là vào cung, phí công hai ta thiết kế lâu như vậy."

Ta rúc vào lòng Vệ Lăng Phong, nhìn chàng nhanh nhẹn kéo thái giám ra ngoài.

Nếu thật sự bị đánh lừa thì ta đã không phải là người do Trà Trà huấn luyện.

Biên quan bây giờ cái gì cũng có thể thiếu, chỉ không thiếu lương thảo.

Căn nhà ta đang ở chính là nhà ngoại tổ, kho chứa siêu lớn dưới lòng đất chất đầy đồ.

Vệ Lăng Phong ôm ta đặt lên ghế.

Ngồi xổm xuống xé đi mảnh vải dính m.á.u trên váy.

"Uyển Uyển rất lợi hại."

Giọng chàng cất lên nặng nề, là kết quả của nhiều ngày không nghỉ ngơi.

Nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.

"Vệ Lăng Phong, thật ra vừa rồi ta hơi khó chịu."

"Đều là những người sớm tối ở bên nhau, nhưng lại trở thành kẻ đ.â.m mình một nhát."

"Nhưng vừa nghĩ đến việc họ đã khiến chàng và huynh trưởng gặp khó khăn, ta chỉ hận không thể c.h.é.m họ thành nghìn mảnh."

Ta cúi đầu ôm lấy cổ Vệ Lăng Phong.

"Ta hiểu."

"Ta vẫn luôn biết, Uyển Uyển là người tốt nhất trên đời này."

Câu trả lời của Vệ Lăng Phong hơi lạc đề.

Lúc này ta lại không muốn nói gì nữa, chỉ muốn yên tĩnh ở bên chàng.