Ta Dựa Vào Bãi Lạn Để Cứu Vớt Cả Tông Môn

Chương 7: Ta được sờ vào kiếm của ngươi sao



Hành động vĩ đại của Diệp Kiều – mới nhập môn đã đập một cái hố to sau núi – quá kinh thiên động địa, khiến nàng thu hút không ít ánh nhìn khi nhận bảng thân phận và đến khu sân ở. Những ánh mắt đánh giá muôn hình vạn trạng, chủ yếu là tò mò và dò xét. Nhưng với bản lĩnh mặt dày, Diệp Kiều thản nhiên gật đầu với họ, ra vẻ lãnh đạo xuống nông thôn kiểm tra, rồi ung dung bước vào sân.

Đám đệ tử ngoại môn đánh giá nàng: “…” Cô đúng là không biết xấu hổ thật!

Khu sân ở giống như tứ hợp viện, mỗi đệ tử ngoại môn có chỗ ở riêng. Diệp Kiều kiểm kê linh thạch, lúc này một nam đệ tử tiến lại gần: “Cô quen Mộc Trọng Hi à?”

Cảnh nàng và Mộc Trọng Hi từ trên trời giáng xuống quá ấn tượng, khiến nhiều người tò mò về mối quan hệ của họ.

Diệp Kiều lắc đầu: “Không thân. Chỉ tình cờ gặp thôi.”

Nam đệ tử gật gù hiểu ra. Cũng phải, đệ tử thân truyền sao lại thân thiết với đám ngoại môn như họ được. “Ta là Đỗ Thuần, kiếm tu. Còn cô?”

“Diệp Kiều,” nàng đáp, giọng ngoan ngoãn, ngắn gọn, “Cô nhi đây.”

Đỗ Thuần bị sự thẳng thắn của nàng làm nghẹn lời. Hắn ta phát hiện cô gái này có tài khiến cuộc trò chuyện c.h.ế.t yểu. Vắt óc tìm đề tài, hắn ta nói: “Mai có tiết sớm. Đi cùng không?”

Đỗ Thuần tính tình cởi mở, có vẻ là người xa xứ muốn tìm bạn đồng hành. “Không thành vấn đề,” Diệp Kiều không từ chối. Có người đi cùng đương nhiên tốt hơn.

Tu chân giới đúng là cuốn kinh khủng. Mới nhập môn chưa được nghỉ ngơi đã phải đi học ngay. Chương trình của kiếm tu đơn giản: vung kiếm, luyện kiếm. Với các kiếm tu khác, nó khô khan, nhàm chán, nhưng với Diệp Kiều – người từ hiện đại xuyên đến – thì đây là trải nghiệm mới mẻ. Hồi nhỏ xem phim, nàng từng ngưỡng mộ các tiên nhân vung kiếm nước chảy mây trôi, chiêu thức đẹp mắt mà sắc lạnh.

“Đây là kiếm quyết ngoại môn của Trường Minh Tông,” một đệ tử nội môn phát kiếm quyết, dặn dò: “Dù chỉ là kiếm thức cơ bản, các ngươi không được lười biếng. Sẽ có trưởng lão kiểm tra bài tập mỗi ngày.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đêm qua Diệp Kiều vẽ bùa cả đêm, giờ tinh thần uể oải. Nàng xoa mặt, lật xem Thanh Phong Quyết. Đúng là chiêu thức cơ bản, thức mở đầu cực kỳ đơn giản.

Nàng quan sát đám đệ tử ngoại môn đã bắt đầu luyện kiếm xung quanh. Nhờ trí nhớ tốt, nàng nhanh chóng nhận ra vấn đề: họ đều luyện kiếm quyết cơ bản, nhưng động tác vung kiếm của mỗi người lại khác nhau, chẳng ai chuẩn xác.

Diệp Kiều cúi đầu nghiên cứu Thanh Phong Quyết, lật từng trang kiếm pháp. Vì quá tập trung, nàng dần cảm thấy hình nhân trong sách như động đậy, vung kiếm trước mắt nàng, tựa rồng lượn phượng múa, sắc bén khó tả. Dần dần, nàng rơi vào trạng thái huyền diệu, tiếng ồn xung quanh biến mất, trong đầu chỉ còn hình ảnh hình nhân vung kiếm, bóng kiếm lưu loát cắt qua ánh mặt trời, khí thế bức người.

Nàng không rõ trạng thái này là gì. Khi tỉnh lại, nàng được báo rằng mình đã đứng ngây ra một canh giờ. Nếu có trưởng lão ở đây, họ sẽ nhận ra Diệp Kiều vừa nhập định – trạng thái phụ thuộc vào ngộ tính. Thông thường, tu sĩ nhập định hai ba lần đã được xem là ngộ tính cao. Trường hợp như Diệp Kiều, vừa nhập môn đã nhập định ngay, đúng là hiếm có.

Đỗ Thuần bước đến: “Học xong chưa?”

Trong đầu Diệp Kiều vẫn còn hình ảnh hình nhân vung kiếm. Nàng theo bản năng gật đầu, rồi lại lắc đầu. Nàng cảm thấy mình hiểu, nhưng chưa thử, nên không dám chắc đã nắm được Thanh Phong Quyết chỉ sau một lần xem.

Đỗ Thuần không nghĩ nàng có thể luyện thành chỉ trong một buổi trưa, nhưng vẫn tốt bụng nhắc: “Ta nghe nói đợt ngoại môn này có vài người xuất thân đại thế gia. Chúng ta nên điệu thấp thì hơn.” Nếu không, át vía mấy người kia, ở ngoại môn sẽ chẳng dễ chịu.

Vốn định vung kiếm thử thành quả, nhưng nghe vậy, Diệp Kiều dẹp ý định. “Cảm ơn,” nàng nói. Là một nhân viên từng lăn lộn nơi công sở, nàng hiểu rõ làm nổi bật quá chỉ dẫn đến bị cô lập. Bình thường mới là tốt nhất. Thành tích làng nhàng sẽ chẳng ai để ý.

Diệp Kiều không có chí lớn, chỉ muốn yên ổn sống ở ngoại môn.

Sau buổi học, nàng biểu hiện không nổi bật, cũng chẳng tệ nhất. Thu huyền kiếm, nàng xoa bụng đói réo, đứng dậy đi thẳng đến thực đường.

Trường Minh Tông tuy hơi cuốn, nhưng rất nhân tính hóa: bao ăn bao ở, ngoài luyện kiếm, chẳng cần tu luyện quá sức. Đây đúng là giấc mơ của một xã súc như nàng.