Ta Dựa Vào Bãi Lạn Để Cứu Vớt Cả Tông Môn

Chương 9: Trường Minh tông xem như hoàn toàn bãi lạn



Sau khi ăn uống no say với Mộc Trọng Hi, hai người đường ai nấy đi.

Qua một ngày, Diệp Kiều tổng kết được một quy trình sống ở Trường Minh tông: Làm đệ tử ngoại môn, chỉ cần luyện kiếm đúng giờ, còn lại cả ngày ngủ cũng chẳng ai nói gì. Nhưng tu vi không được quá kém, nếu không sẽ bị đá ra khỏi tông, mất nhiều hơn được. Vì thế, nàng nhốt mình trong phòng suốt hai tháng, nghiên cứu tâm pháp.

Người lười có cách tu luyện của kẻ lười. Tâm pháp trong tu chân giới chẳng qua là điều động linh khí vận hành trong cơ thể. Diệp Kiều, vốn là một nhà thiết kế kiến trúc ở hiện đại, giỏi tận dụng bố cục không gian, bèn thử dùng bùa chú vẽ một Tụ Linh trận. Trận pháp này giúp linh khí tự động chảy vào cơ thể, vận chuyển nhanh hơn, chẳng cần mệt mỏi tu luyện mỗi ngày. Nhờ vậy, trong hai tháng, nàng từ Luyện Khí tam trọng vọt lên Luyện Khí ngũ trọng.

...

Ánh mặt trời buổi sớm nhè nhẹ, tia nắng ban mai vừa ló dạng.

Diệp Kiều mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí, chưa kịp khơi thông linh lực trong cơ thể thì đã bị Đỗ Thuần hoảng hốt kéo đi sau núi. “Minh sư huynh và Tiết sư huynh sắp đến chọn đệ tử nội môn từ ngoại môn. Triệu trưởng lão bảo chúng ta tập hợp sau núi!”

Diệp Kiều vẫn ngơ ngơ ngác ngác. 

“Ngươi lại ngủ nữa à?” Đỗ Thuần nhìn bộ dạng uể oải của nàng, chẳng biết nói gì.

Chỉ hai tháng, cả ngoại môn đã biết đại danh Diệp Kiều - không phải vì nàng thiên tài hay chăm chỉ, mà vì nàng cả ngày ngủ bãi lạn.

“Ừ.” Diệp Kiều uể oải theo đoàn người đi ra sau núi. Chọn đệ tử nội môn thì liên quan gì đến nàng?

Trường Minh tông mỗi tháng có khảo hạch tập thể, giống kỳ thi tháng ở hiện đại. Với kinh nghiệm bị xã hội đập cho tơi tả, Diệp Kiều hiểu rõ: Người ta chỉ nhớ kẻ đứng đầu hoặc đội sổ. Nàng khéo léo giữ thành tích ở mức trung bình, không nổi bật, cũng chẳng tệ nhất. Nội môn chỉ chọn từ top mười, nàng xếp hạng vài trăm, mơ cũng đừng hòng.

Nhưng xem náo nhiệt là bản tính con người. Đỗ Thuần kéo nàng chen lên hàng đầu, nhiệt tình giới thiệu: “Kia là Tiết sư huynh, đằng sau là Minh sư huynh.”

Tiết Dư thì nàng đã gặp rồi. Ánh mắt Diệp Kiều rơi lên thiếu niên phía sau. Minh Huyền mặc áo trắng như tuyết, tôn lên dung mạo tuấn tú, tay cầm quạt xếp, khẽ phe phẩy, trông cực kỳ phong lưu.

“Đó là Minh Huyền à?” Nàng hỏi.

Đỗ Thuần nhìn hai người, ra vẻ fan cuồng: “Đẹp trai chứ? Trường Minh tông có bao nhiêu nữ tu muốn gả cho hắn ta đấy!”

Diệp Kiều nhướng mày: “Vậy chắc họ thất vọng thôi.”

“Sao thế?” Đỗ Thuần ngơ ngác.

Diệp Kiều buột miệng: “Vì tâm cảnh hắn không ổn, nói không chừng ngày nào đó tẩu hỏa nhập ma.”

“Đừng đùa!” Đỗ Thuần phản bác. Minh Huyền sư huynh mà tâm cảnh không ổn? Làm sao có thể!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Kiều nhún vai. Nàng chẳng đùa. Trong tiểu thuyết, Minh Huyền đúng là vì không đột phá được mà rơi vào ma đạo.

Hai người nói nhỏ, nhưng Minh Huyền tu vi cao, vẫn nghe được. Ban đầu hắn không để ý, nhưng câu “tâm cảnh không ổn” khiến hắn nheo mắt, nhìn về phía Diệp Kiều. Nàng biết được sao?

Tiết Dư đứng cạnh cũng nghe thấy, khẽ cười: “Nàng ấy là đệ tử ngoại môn đệ từng nhắc với huynh. Thú vị chứ?”

Minh Huyền nghiêng đầu, nhìn Diệp Kiều: “Con nhỏ khoai tây lùn đó hả?”

Tiết Dư bất đắc dĩ: “Không được nói nữ hài thế đâu, Nhị sư huynh.”

Minh Huyền cười nhạt: “Nàng ấy nguyền huynh tẩu hỏa nhập ma, huynh không được gọi nàng ấy là tiểu lùn à?”

“Không được.” Tiết Dư lắc đầu. Hắn luôn xem nữ hài là sinh vật đáng yêu nhất thế gian, nếu có tiểu sư muội, hắn sẽ cho nàng mọi thứ.

Minh Huyền rõ ràng chẳng có ý định dịu dàng với nữ giới. Hắn tò mò vì sao Diệp Kiều lại biết tâm cảnh mình không ổn, bèn chỉ về phía nàng, hỏi trưởng lão bên cạnh: “Nàng ấy tu đạo gì vậy ạ?”

Ngoại môn trưởng lão nhìn theo: “Diệp Kiều à?”

Ông ta ngạc nhiên vì Minh Huyền lại chú ý đến một đệ tử vô danh.

“Con bé là Kiếm Tu, thành tích không tệ nhưng cũng chẳng xuất sắc, so với mấy ngoại môn giỏi thì kém xa. Mấu chốt là nó luyện kiếm xong là về sân ngủ, chẳng biết ngủ gì mà lắm thế.”

Đại đạo mênh mông, tiên lộ dài lâu, không nỗ lực sao được? Lời này khiến Minh Huyền trầm tư. Hắn không hiểu sao một đệ tử lười biếng như vậy lại biết chuyện tâm cảnh của mình.

“Có khi chỉ là trùng hợp.” Tiết Dư nhún vai, cho rằng Minh Huyền quá nhạy cảm. Một tiểu đệ tử Luyện Khí làm sao biết được chuyện này?

Bên kia, Diệp Kiều đang cân nhắc tối nay có nên rủ Mộc Trọng Hi xuống núi không. Bùa Tụ Linh trận của nàng sắp dùng hết rồi, phải đi mua thêm lá bùa.

Tiết Dư và Minh Huyền chọn xong đệ tử nội môn, cùng về chủ phong báo cáo với tông chủ. Cả hai khẽ cúi người: “Sư phụ.”

Tần Phạn Phạn đi qua đi lại, nhìn hai đệ tử, sắc mặt khó đoán: “Ta nghe nói Nguyệt Thanh tông mới thu một đệ tử thân truyền cực phẩm Thủy linh căn.”

Minh Huyền hơi bất ngờ: “Cực phẩm Thủy linh căn?” Thiên phú đó đúng là hiếm có.

“Ừ.” Tần Phạn Phạn vuốt râu, thở dài.

“Nghe nói là Vân Ngân mang từ nhân gian về. Cực phẩm linh căn vốn hiếm, vậy mà bị Nguyệt Thanh tông cướp trước. Mấy hôm nay, họ nổi bần bật.”