Năm thứ tư ta vất vả mổ lợn nuôi Giang Toại ăn học, ta vô tình nghe được chuyện chàng không thừa nhận thân phận cô vợ nuôi từ bé của ta, lại còn có ý trung nhân khác. Ta tức không chịu được, tìm cơ hội định "bá vương ngạnh thượng cung" chàng.
Nhưng giữa chừng, ta bỗng tỉnh ngộ, biết được mình chỉ là nữ phụ độc ác trong sách. Vì si mê dây dưa với nam chính mà tự chuốc lấy cái chết. Thế nên ta lập tức từ bỏ ý định, nhận Giang Toại làm huynh trưởng, lại hết lòng vun vén cho nam nữ chính.
Nhưng rồi đến ngày đại hôn, vị hôn phu tương lai do chính ta tìm kiếm lại bị đánh ngất xỉu bên cạnh. Còn vị Trạng nguyên lang vốn nên phong quang mặc nguyệt lại thong thả trói tay mình lại, tiếng chuông vang lên, đuôi mắt đỏ hoe: "Tú Tú... không cần huynh trưởng nữa sao?"
1.
"Tú Tú!"
Giọng nói có chút lo lắng vang lên. Ta hoàn hồn, sắc mặt có chút khó coi. Thời điểm ta tỉnh ngộ này, thật sự không thể nói là tốt.
Giang Toại bị đẩy ngã trên giường, cổ tay trắng nõn bị tùy tiện trói bằng dây lưng, buộc vào đầu giường. Còn ta thì ngồi trên người Giang Toại, tay đang định sờ xuống.
Dù tư thế lúc này khó coi như vậy, nhưng Giang Toại vẫn cực kỳ bình tĩnh. Chàng thấy ta tỉnh lại, vẻ lo lắng trên mặt dần tan biến, chuyển thành sự thất vọng khó nhận ra.
Giang Toại dừng một chút, lại khuyên nhủ: "Tú Tú, muội là con gái."
Đến nước này, chàng vẫn giữ thái độ ôn hòa. Ôn hòa đến mức ta cay sống mũi.
Nhưng ngay sau đó...
[Dù sao Ngu Tú cũng là con gái. Nàng có ơn với ta, cứ hậu táng vậy đi.]
Đôi lông mày lạnh lùng của người đàn ông chồng lên khuôn mặt còn non trẻ của Giang Toại lúc này. Tim ta run lên, lực đạo trên tay lập tức mất kiểm soát.
Giang Toại khẽ rên một tiếng, theo bản năng co người lại.
"Ai dạy muội thế này!"
Đáy mắt đen láy nhuốm một tầng sương mỏng, Giang Toại gần như tức giận đến mức xấu hổ. Đây là lần đầu tiên ta thấy chàng tức giận. Có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là sợ hãi.
May mà chưa phạm sai lầm lớn.
Thế nên ta hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Nói ra huynh có thể không tin, nhưng ta đang luyện thiến lợn."
Nghĩ lại thì, tư thế lúc này với thiến lợn... dường như cũng có vài phần giống nhau.
Khác hẳn với Giang Toại phong quang mặc nguyệt, tương lai sẽ làm Trạng nguyên lang, ta chỉ là một người mổ lợn. Cũng khó trách chàng xem thường ta.
Giang Toại sững sờ, vẻ mặt có chút kỳ quặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong lòng ta phiền muộn, nhưng vẫn tự mình nói tiếp: "Dì Cố nói thiến lợn là một nghề cần kỹ thuật. Nếu tay nghề lên cao, thì thịt trên người con lợn cũng sẽ nhiều hơn. Chỉ là bây giờ những con lợn đực nhỏ còn lại phải giữ lại để phối giống, cho nên ta mới..."
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, ta theo bản năng vội vàng giải thích, lại tha thiết nhìn Giang Toại: "Ta tuyệt đối không có ý khinh bạc huynh!"
Không biết Giang Toại có tin hay không. Nhưng ta thấy sắc mặt chàng hình như đã dịu đi một chút.
"Sau này muội đừng nghe dì Cố nói bậy nữa."
Một lúc lâu sau, chàng khẽ thở dài, có vẻ hơi mệt mỏi: "Tú Tú, ta xem muội như muội muội ruột."
Ta lăn xuống giường, cởi dây lưng trên tay Giang Toại. Nghe vậy, ta ủ rũ đáp một tiếng.
Ta đoán Giang Toại chắc là không tin, chỉ là không muốn so đo mà thôi. Nhưng nỗi buồn trong lòng lại càng thêm chồng chất.
2.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ta là cô vợ nuôi từ bé được nhà họ Giang mua về. Nhà họ Giang có ơn với ta, ta thích Giang Toại, mà Giang Toại lại là người có tiền đồ. Cho nên sau khi cha mẹ Giang gia qua đời, ta dựa vào nghề mổ lợn để nuôi Giang Toại tiếp tục học hành. Bây giờ là năm thứ tư.
Kỳ thi Hương sắp đến, ta nghĩ Giang Toại học hành vất vả, liền hỏi Tô tỷ tỷ ở Hồng Tú Viện, mang theo một ít đồ bổ đến trường.
Vốn định cho Giang Toại một bất ngờ, nào ngờ chính mình lại bị dọa trước.
"Ta chỉ xem muội như muội muội."
Chàng trai tuấn tú cao lớn khi đối mặt với lời trêu chọc của bạn học, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Tú Tú có ơn với Giang gia, lần này trở về, ta sẽ đến nha môn hủy bỏ thân phận cô vợ nuôi từ bé của muội ấy, để sau này tìm cho muội ấy một mối lương duyên tốt."
Ta sững sờ tại chỗ.
Rồi lại nghe thấy người bạn học bề ngoài thân thiết với Giang Toại, sau khi chàng rời đi, khinh thường khạc nhổ một tiếng: "Nói thì hay lắm, chẳng phải là chê bai cô vợ nuôi từ bé nhà mình là đồ mổ lợn sao? Ai mà không biết Giang Toại hắn đã sớm được ái nữ của Sơn trưởng để mắt ta, hai người lưỡng tình tương duyệt, rõ ràng là Trần Thế Mỹ!"
Vậy nên... là Giang Toại đã có ý trung nhân, lại còn chê ta là đồ mổ lợn?
Ta không biết mình đã về nhà như thế nào. Chỉ biết là khi tỉnh lại thì vô cùng tức giận.
"Chuyện này không phải rất dễ giải quyết sao?"
Tô tỷ tỷ che miệng cười khúc khích: "Những người đọc sách như hắn ta cổ hủ nhất... cho dù kế này không thành, thì với khuôn mặt của Giang Toại, muội cũng không thiệt."
Ta uống chút rượu, cảm thấy rất đúng.
Thế là liền tìm cơ hội "bá vương ngạnh thượng cung" Giang Toại khi chàng về nhà.