Còn bây giờ, nghĩ đến Giang Toại từ đầu đến cuối đều giữ bình tĩnh, thực chất là đang nhường nhịn Chiêu Hoa Quận chúa, ta không khỏi cảm thấy tủi thân.
Nhưng mà, một người là con trai út của huyện lệnh, một người là Quận chúa, rốt cuộc vẫn là khác nhau.
Ta lại tự an ủi mình.
Cho đến khi ta nghe thấy Chiêu Hoa Quận chúa như vô tình nhắc đến:
"Đúng rồi, khi nào huynh đến nha môn hủy bỏ thân phận cô vợ nuôi từ bé của Ngu muội muội? Có cần ta giúp không? Chuyện này vẫn nên giải quyết sớm thì hơn, để tránh sau này huynh vào kinh bị người ta nắm thóp nói xấu, những người đó rất nhàn rỗi."
Thế là ta mới nhớ ra ý định ban đầu của Giang Toại khi trở về lần này.
Ta theo bản năng ngẩng đầu lên, lại bất ngờ chạm vào ánh mắt đen láy của Giang Toại.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ánh mắt u ám, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Giang Toại nở một nụ cười ôn hòa: "Tú Tú muội..."
"Hủy bỏ sớm cũng tốt."
Ta đưa tay lau mặt, cười toe toét với Giang Toại, lần đầu tiên nói dối trước mặt chàng: "Huynh trưởng, muội đã có người trong lòng rồi. Huynh trưởng trước đây chẳng phải đã nói, nếu muội có người trong lòng thì có thể đến nha môn hủy bỏ sao?"
Nụ cười trên mặt Giang Toại cứng lại.
Chàng im lặng nhìn ta, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Tú Tú rất gấp sao?"
"Cũng không hẳn." ta sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng, "Chỉ là muội nghĩ Quận chúa nói cũng đúng, tránh đêm dài lắm mộng thôi."
Lúc ta nói ra câu này, Chiêu Hoa Quận chúa thở phào nhẹ nhõm.
Vị Quận chúa này quả nhiên là đang nhắm vào ta.
"Huynh yên tâm, muội xem huynh như huynh trưởng ruột thịt, cũng sẽ tiếp tục dành dụm tiền lộ phí lên kinh thành. Dù sao huynh trưởng của muội lợi hại như vậy, muội còn đang chờ trở thành muội muội của Trạng nguyên lang đây!"
Mặc dù hiện tại xem ra, có lẽ chàng đã không cần ta nữa rồi.
Ta cố ý dùng giọng điệu thoải mái.
Ta lại nghĩ, nếu không thể làm phu nhân Trạng nguyên, vậy làm muội muội cũng được. Giang Toại là người rất tốt. Xem như ta đã nuôi chàng ăn học, sau này chàng hiển đạt chắc chắn sẽ không quên ta. Mà ta chỉ cần chờ đợi là được.
"Nếu là điều Tú Tú muốn... được."
Một lát sau, Giang Toại khẽ cười thành tiếng. Chàng xưa nay vẫn luôn ôn hòa, hiếm khi từ chối yêu cầu của ta. Nhưng không biết vì sao, khi chữ "được" thốt ra, ta lại mơ hồ cảm thấy khí thế trên người Giang Toại lúc này thật đáng sợ, giống hệt người mà đêm đó ta thấy trong ảo cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay sau đó, ta lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi. Giang Toại đưa tay gõ nhẹ lên trán ta, giống như hồi còn bé.
"Tú Tú của ta... vẫn còn nhỏ tuổi."
"Sau này muội nhất định phải đi cùng ta. Chi bằng đợi đến khi vào kinh, huynh trưởng sẽ tìm cho muội một mối hôn sự thật tốt, được không?"
Thần thái dịu dàng, không có gì khác lạ. Ta yên lòng, vui vẻ đáp một tiếng "Được".
Rốt cuộc vẫn không yên ổn.
Đã quyết định ngày đi nha môn, kết quả Giang Toại lại vội vàng quay về thư viện. Còn Chiêu Hoa Quận chúa cũng được người của kinh thành đón đi. Giang Toại bảo ta đừng suy nghĩ nhiều, cứ yên lặng chờ đợi là được.
Kết quả không lâu sau, khi ta đến Hồng Tú Viện đưa thịt heo, thì bị Tô tỷ tỷ gọi lại. Tô tỷ tỷ tên là Tô Phất, là chủ của Hồng Tú Viện.
"Vị quý nhân được Giang Toại cứu đã xảy ra chuyện."
Nàng vừa thấy ta liền cười nói: "Nghe nói là trên đường về kinh bị ám sát. Tính mạng thì không sao, nhưng gân tay phải bị đứt, e là thành phế nhân rồi."
Tay phải?
Ta ngẩn người, đột nhiên nhớ ta ngày đó, tay Chiêu Hoa Quận chúa mân mê con d.a.o găm hình như chính là tay phải.
Tô Phất lại nhìn ta, như ám chỉ gì đó: "Ta còn nghe nói, ngày quý nhân gặp chuyện, Giang Toại không có ở thư viện."
"Chắc là đi tiễn vị quận chúa kia rồi."
Ta không để tâm, chỉ chuyên chú tính toán tiền nong. Từ khi biết Giang Toại không có ý với mình, ta liền tính toán đường lui. Ở lại kinh thành cũng chỉ là lừa người. Ta với Giang Toại không có quan hệ thân thích, lại từng là cô vợ nuôi từ bé của chàng, thân phận này chắc chắn sẽ khiến Chiêu Hoa Quận chúa để ý, cũng sẽ khiến người ta bàn tán. Chi bằng đợi Giang Toại thi đỗ rồi xin chàng một khoản tiền, sau đó đến Giang Nam mở một cửa tiệm.
"Tiễn?" Tô Phất cười khẽ, nhưng cũng không nói thêm gì, "Nếu Giang Toại không biết nhìn người, chi bằng Tú Tú đến xem tiểu lang quân mới của tỷ tỷ đây?"
Tiểu lang quân mới?
Nghĩ đến đám người trong viện tiêu tiền như rác, ta xách túi tiền lên không nói hai lời quay đầu bỏ đi. Ta không có tiền!
Đi xa rồi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của Tô Phất.
Nhưng cuối cùng vẫn không trốn thoát.
"Ngu tỷ tỷ!"
Một thiếu niên tuấn tú da ngăm đen gọi ta lại. Khi đi lại có tiếng chuông leng keng vang lên. Hắn hơi cúi người xuống. Cổ áo hơi rộng để lộ phần thân trên cường tráng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ngây thơ rạng rỡ. Tô Khâu Quý hỏi ta: "Ngu tỷ tỷ định về rồi sao? A tỷ bảo ta đưa tỷ về!"
Tô Khâu Quý là đệ đệ của Tô Phất. Theo lời Tô Phất nói, đệ đệ tỷ ấy từng là người trong giang hồ, học được một thân võ công. Nghĩ đến hôm nay ta kiếm được không ít ngân phiếu từ chỗ Tô Phất, ta chỉ do dự một chút rồi liền đồng ý.