Ta Dựa Vào Nghề Mổ Lợn Nuôi Trạng Nguyên

Chương 6



"Vậy thì phiền tỷ đưa cây trâm này cho nàng ta, nói là di vật của mẫu thân Giang Toại."



Tô Phất kinh ngạc: "Muội—"



Ta mỉm cười với tỷ ấy, lại chủ động đổi chủ đề: "Đúng rồi, sao hôm nay không thấy A Quý?"



"Tên tiểu tử đó mấy hôm trước không biết gây họa ở đâu, bị thương ở mặt. Bây giờ đang trốn để dưỡng thương, cũng không dám ra gặp muội."



Thế là ta lo lắng sâu sắc cho khuôn mặt của Tô Khâu Quý một hồi rồi mới rời đi. Đến khi về nhà mới nhớ ra mình quên hỏi Tô Phất rốt cuộc đã tặng cái gì.



Ngày hôm đó sau khi Giang Toại rời đi, ta đã lục tung đồ đạc trong bọc, nhưng vẫn không tìm thấy món quà được cho là của Tô Phất.



Có lẽ tên tiểu tử A Quý đó lại nói hươu nói vượn rồi.



Ta nghĩ vậy, cũng không để tâm lắm.



Ngày tháng trôi qua.



Nhanh chóng đến ngày lễ Thất Tịch.



Ta từ chối lời mời cùng Tô Phất đến tỉnh thành xem hội đèn, một mình ở nhà.



Bên ngoài ta đen như mực.



Ta xưa nay không phải kẻ nhát gan.



Nhưng bây giờ, theo tiếng sấm vang lên, tiếng mưa lớn dần, nỗi bất an trong lòng ta cũng ngày càng mãnh liệt.



Không sao đâu.



Bây giờ đã khác rồi.



Ta không có trở mặt với Giang Toại, cũng không mắc bệnh nặng.



Ta tự an ủi mình, lúc này mới hơi yên tâm một chút.



Cho đến nửa đêm, cửa bị đẩy mạnh ra.



—Là Giang Toại.



Ta chưa từng thấy Giang Toại với bộ dạng nhếch nhác như vậy.



Chàng hiếm khi mặc một bộ trường sam màu đỏ sẫm.



Nhưng bây giờ trường sam bị ướt sũng, ống tay áo lấm lem bùn đất.



Giang Toại cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta.



Tóc đen bị ướt, dính vào hai bên mặt, đôi mắt đen láy sâu thẳm.



Đôi lông mày thanh tú đẹp đẽ mang theo hàn ý của gió mưa, không tan đi được.



Ta ngẩn người: "Huynh trưởng?"



Giọng nói có chút do dự. Giang Toại bây giờ cho ta cảm giác quá xa lạ.



Giống như biến thành một người khác.



Nhưng ngay sau đó là nỗi sợ hãi vừa bị ta đè nén xuống.



Ta lại nhớ đến những nỗi sợ hãi trước khi chết.



Cũng như vẻ mặt lạnh lùng và chán ghét trên mặt Giang Toại lúc đó.



Những cảm xúc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến ta, thậm chí khiến ta lần đầu tiên sinh ra chút xúc động muốn trốn chạy.



Nhưng điều này rất không đúng.



Ta cau mày, ép buộc mình bình tĩnh lại: "Ta đi lấy đồ sạch cho huynh—"



"Tú Tú."



Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào đỉnh đầu ta, nhưng nhanh chóng rời đi.



Giang Toại cúi đầu nhìn ta: "Hôm nay bái Khôi Tinh, muội không đến."



Giọng nói mang theo chút uất ức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ta bừng tỉnh, có chút áy náy: "Ta cứ tưởng huynh không để ý đến những điều này."



Kẻ sĩ sẽ bái Khôi Tinh vào ngày mùng bảy tháng bảy, để cầu thi cử đỗ đạt.



Giang Toại mím môi, không nói gì nữa.



Ta vội vàng đẩy chàng đi tắm rửa thay quần áo, lại muốn đi nấu cho chàng bát nước đường cho ấm người.



Nhưng khi quay người lại, ta nghe thấy Giang Toại mở miệng.



Giọng nói trầm thấp:



"Tú Tú từng nói muốn làm muội muội của Trạng nguyên lang."



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Đêm nay mưa to, ta thấy lần trước Tú Tú... hình như rất sợ tiếng sấm."



Một câu giải thích lý do vì sao chàng đi bái Khôi Tinh.



Một câu giải thích lý do vì sao hôm nay chàng lại vội vàng quay về.



Vì vậy, chút cảm xúc xa lạ trước đó lập tức tan biến không thấy.



Giang Toại vẫn là Giang Toại đối xử với ta cực kỳ tốt, cho dù chàng chỉ coi ta là muội muội.



Ta thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại không tự chủ được nở một nụ cười.



"Ta biết rồi."



Như vậy là đủ rồi.



Chỉ cần ta và Giang Toại ở chung với nhau như huynh muội, nhất định sẽ không xảy ra những chuyện trong thoại bản.



Ta vốn nghĩ như vậy.



Cũng vốn nên làm như vậy.



Nhưng bây giờ... tại sao lại biến thành thế này?



Ta có chút hoang mang nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy Giang Toại nhắm mắt nằm nghiêng bên cạnh ta.



Gương mặt nghiêng vẫn tuấn tú thanh cao như mọi khi.



Nhưng đuôi mắt đỏ ửng, trên hàng mi dài dường như vẫn còn đọng lại giọt nước mắt chưa khô.



Cổ tay bị dây buộc tóc quấn quanh hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng buộc vào cột giường.



Cổ áo xộc xệch để lộ những dấu vết đỏ ửng không thể che giấu.



Ta hít một hơi lạnh, đầu óc choáng váng.



May mắn duy nhất là trên người ta không có cảm giác khó chịu như Tô Phất đã nói sau khi nữ tử hành phòng sự.



Nhưng bây giờ thì—



Cảnh tượng ta c.h.ế.t thảm trong đêm mưa trong thoại bản lại hiện lên.



Nhưng ta rõ ràng đã cố gắng hết sức để tránh rồi!



Trong lúc hoảng loạn, ta không kịp suy nghĩ xem rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, thậm chí quên cả cởi dây buộc tóc trên cổ tay Giang Toại, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.



Ta đi vội vàng, nên cũng không phát hiện ra Giang Toại lẽ ra phải đang ngủ say đã sớm mở mắt.



Chàng nhìn bóng lưng ta rời đi, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm xuống.



Không còn dịu dàng như trước nữa.



[Góc nhìn của Giang Toại]



Giang Toại không ngờ sau khi Ngu Tú tỉnh lại sẽ có phản ứng như vậy.



Hoảng sợ—thậm chí là sợ hãi.



Sợ hãi?



Nàng đang sợ hãi điều gì?