Phương Đông vừa rạng sáng, Lâm Tịch ngồi bệt dưới đất, ngáp dài một cái, rồi khép lại quyển sách trong tay.
Suốt đêm qua, nàng đã nghiên cứu về loại độc dược tên “Thực Cốt Tán”. Đây là hỗn hợp điều chế từ mười tám loại trùng độc và ba mươi ba loại thảo dược cực độc, có một cơ chế phát tác kỳ lạ, chỉ khi người khác chạm vào người đã trúng độc, thì người bị trúng độc mới lập tức hóa thành một vũng máu loãng.
Lâm Tịch thầm nghĩ: Nếu không ai đụng vào người đã trúng độc, chẳng phải hắn vẫn còn sống? Nghĩ tới việc Lục Uyên ôm hết tội lỗi vào mình, nàng bất giác thấy xót xa. Nếu hắn biết chỉ vì chạm vào mà hại người kia mất mạng, chắc sẽ dằn vặt không thôi.
“Kẽo kẹt” một tiếng vang lên, cánh cửa mục nát lâu năm bị đẩy ra.
Một cô nương dung mạo diễm lệ, thân mặc váy lụa lam nhạt viền vàng, cổ đeo đầy trang sức bạc, chậm rãi bước vào. Mỗi bước chân của nàng đều vang lên tiếng leng keng thanh thúy từ chuỗi bạc đeo cổ, cả người toát ra một khí chất đậm nét dị vực.
Tro bụi từ cánh cửa rơi xuống khiến nàng phải lấy tay che mũi. Ánh mắt nàng lướt quanh, cuối cùng dừng lại ở chỗ Lâm Tịch đang co mình ở góc giá sách.
【Tiểu ca này thật thanh tú, ta nhất định phải hạ tình cổ, giữ hắn bên người.】
Nghe được tiếng lòng của nàng, Lâm Tịch lập tức biến sắc, vội vàng bò dậy từ mặt đất, thủ thế phòng bị, giơ nắm tay lên: “Ngươi đừng lại gần! Ta biết võ công đấy!”
Cô nương kia cười mị hoặc, cúi xuống nhặt quyển sách rơi trên đất: “Ồ? Thực Cốt Tánà? Thứ này ta rành lắm. Tiểu ca muốn giết ai vậy? Ta có thể giúp.”
Ngân phiến trên tay nàng ta rung nhẹ phát ra tiếng lách cách, giọng nói thì quyến rũ như mê hoặc lòng người.
Lâm Tịch vội vàng lùi lại vài bước: “Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại biết rõ loại độc dược hiếm thấy này?”
Nữ tử không đáp, chỉ móc ra một bình nhỏ từ trong ngực, khẽ thổi một hơi. Một làn bụi hồng nhạt bay về phía Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhanh chóng bịt kín miệng mũi: “Ngươi định làm gì?!”
Nử tử giơ tay tung chiếc lục lạc đeo bên hông lên, dịu giọng gọi: “Lại đây ~”
Nhưng Lâm Tịch vẫn đứng yên bất động.
Nử tử tròn mắt kinh ngạc, lại thử thổi thêm một lần nữa: “Không thể nào! Trừ khi… ngươi là nữ nhân!”
Nàng ta lao đến trước mặt Lâm Tịch, đưa tay sờ ngay ngực. Sau một thoáng sững người, nàng ta bừng tỉnh:
“Thảo nào ngươi không hề bị phấn hoa của ta ảnh hưởng. Thì ra là nữ nhân!”
Lâm Tịch vội vòng tay che ngực, cảnh giác lùi lại: “Ngươi muốn làm gì?”
“Chỉ là nhàn rỗi không có việc gì, muốn tìm một nam nhân vui đùa một chút thôi, tiếc thật.” Nử tử đưa chiếc móng tay đỏ thẫm lên môi, ra vẻ tiếc nuối.
【Tên chết tiệt kia không chịu canh giữ phòng sách cẩn thận, lại để một nữ nhân tới đây trông đêm, có phải đã phản bội ta rồi không?】
Lâm Tịch đoán nàng ta có thể là bà chủ thật sự của phòng sách này. Trước đây sư phụ nàng từng nói, chủ tiệm thường đi khắp nơi, có một vị nương tử mang đậm phong vị dị vực thế này cũng chẳng phải điều khó tin.
Nàng lễ độ hỏi: “Không biết các hạ xưng hô thế nào? Ta tới đây là để tìm công thức của Thực Cốt Tán. Có thể nói cho ta biết, rốt cuộc nó xuất phát từ đâu không?”
Nử tử vừa mài móng tay vừa hờ hững đáp: “Ngươi không phải tiểu ca, ta giúp ngươi làm gì?”
Lâm Tịch chớp mắt, bỗng nhớ ra Trần Triết, tên đó cứ suốt ngày nghi ngờ nàng, lại còn khó ở vô cớ. Nếu giới thiệu hắn cho cô nương này, để bị cho ăn cổ mỗi ngày, chẳng phải là tuyệt vời sao?
Nàng nghiêm túc đề nghị: “Ta có thể giới thiệu cho ngươi một tiểu ca, đảm bảo tính tình cứng đầu, lại còn chẳng biết yêu thương nữ nhi. Nếu giao cho ngươi, mỗi ngày ngươi đều có thể… hạ cổ hắn.”
“Ồ?” Nữ nhân có vẻ hứng thú. “Người đó trông thế nào?”
Lâm Tịch khom người lễ phép, đáp: “Trưa nay, bọn ta sẽ gặp nhau trước cửa Hình Bộ. Khi đó, ngươi đến là vừa.”
Nữ tử chăm chú đánh giá Lâm Tịch một lượt.
[Cô gái này thật thú vị. Đi xem thử cũng chẳng mất gì.]
“Được, ta đi.” Nàng ta mỉm cười. “Ta tên là Yến Vô Song, đến từ Miêu Cương, giỏi dùng độc, lại càng giỏi làm vừa lòng nam nhân. Phòng sách này là sản nghiệp của thủ hạ ta, ngươi cũng đừng hiểu lầm mối quan hệ giữa ta và hắn.”
Lâm Tịch hơi gật đầu. Nhìn thấy trời đã hửng sáng, nàng biết mình không còn nhiều thời gian để trở về cung bào chế thuốc, vội vàng cáo từ rời đi.
May mà nàng đuổi kịp lúc Thục phi vừa tỉnh dậy, kịp đưa thuốc hoài thai vào trong Vân Hoa Cung.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của Thục phi, e rằng Hoàng thượng đêm qua đã rất hài lòng với nàng ta. Có chuyện hỗ trợ điều dưỡng này làm vốn, Thục phi hẳn sẽ không gây khó dễ cho Lâm Tịch trong thời gian tới.
Lúc rời đi, Thục phi còn thưởng cho nàng một miếng ngọc bội.
Miếng ngọc trơn bóng, sáng ngời, giữa thân lại có một vết sứt nhỏ. Dưới ánh mặt trời, nó lóe lên ánh trắng dịu nhẹ.
Lâm Tịch cảm thấy vật Thục phi ban cho rất quý giá, bèn cất cẩn thận trong thư phòng của sư phụ.
Buổi trưa, Lâm Tịch đúng hẹn đến Hình Bộ.
Từ xa, nàng nghe thấy tiếng lách cách va chạm của chuỗi bạc, bèn đảo mắt tìm kiếm. Quả nhiên, Yến Vô Song đang dựa nghiêng trên thân cây, váy hồng nhẹ lay trong gió, bàn tay vân vê đôi môi, dường như đang chờ Lâm Tịch dẫn người tới cho nàng xem mặt.
Lâm Tịch đang sốt ruột đứng chờ ngoài cửa, thì thấy người đầu tiên xuất hiện là Lục Uyên. Hôm nay hắn vận trường bào đen viền kim, tóc đen được vấn cao, gài một chiếc trâm bạc khảm ngọc, bên hông treo thẻ bài Hình Tư. Cả người toát ra khí chất chính trực nghiêm cẩn.
Nàng lập tức bước đến, ôm lấy vai hắn, hạ giọng nói: “Đừng nói gì cả, cũng đừng quay đầu lại. Chạy chậm vào trong viện.”
Lục Uyên ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, chạy chậm về phía trước.
Trên cây, Yến Vô Song thấy một nam tử vóc dáng cao ráo đang chạy vào, cảm thấy hơi kỳ lạ. Nàng dùng truyền âm thuật Tây Vực nói thẳng vào tai Lâm Tịch: “Tiểu nha đầu, đừng giở trò với ta, bằng không... hậu quả tự biết.”
Lâm Tịch nhìn lên cây, khẽ vẫy tay tỏ ý: Không dám gạt đâu.
Chưa được một nén nhang, Trần Triết xuất hiện. Hắn ta mặc trường sam màu lam nhạt, tóc búi nửa cao, tay cầm quạt xếp, dáng vẻ ung dung, bước tới gần nàng với vẻ thư sinh, quý phái.
“Lâm ngự y, không cần chờ ngoài cửa đâu, vào trong đi thôi.” Hắn ta chắp tay thi lễ.
Lâm Tịch lập tức nắm lấy cánh tay hắn, xoay người hắn đối diện về phía gốc cây, để Yến Vô Song xem cho rõ.
Trên cây, Yến Vô Song hài lòng gật đầu. Nàng dùng truyền âm thuật thì thầm: “Ừm, không tệ. Ta rất vừa ý.”
Rồi nàng ta nói tiếp: “Ta sẽ nói cho ngươi biết nguồn gốc Thực Cốt Tán. Độc này xuất xứ từ Tây Vực, ngoài những người Tây Vực bản xứ ra, chỉ có sứ thần từng đến Tây Vực mới biết đến loại độc dược hiếm thấy này.”
Lâm Tịch cúi người ba lần cảm tạ.
Trần Triết thấy vậy, mặt mày ngơ ngác: “Xin hỏi... ngự y đang cảm tạ ai vậy?”
Nàng không trả lời, chỉ nở nụ cười nhẹ, rồi mời hắn cùng đi vào.
Trong lòng nàng cười thầm: Cuối cùng cũng có người đủ bản lĩnh để trị được tên gàn bướng này rồi.
Thấy Trần Triết vẫn còn ngẩn ngơ, dùng quạt gõ gõ lên trán, Lâm Tịch cũng chẳng buồn giải thích thêm.
Ba người cùng vào thư phòng Hình Bộ. Lâm Tịch báo lại những manh mối mới điều tra được: phạm nhân trong ngục bị sát hại có liên quan đến công chúa, mà sau khi công chúa phóng hỏa tự vẫn, môn khách kia cũng bị giết diệt khẩu.
Chuyện này rõ ràng có người đứng ra báo thù thay công chúa, nhưng nguyên nhân cụ thể, nàng không tiện nói ra. Vì liên quan đến thể diện của công chúa, nàng chỉ nói với Trần Triết một nửa sự thật, cố tình giấu nhẹm chuyện giữa công chúa và môn khách không phân rõ giới hạn.
Tiếp đó, nàng nói rõ hung thủ đã hạ Thực Cốt Tán, một loại cổ độc của người Miêu Cương Tây Vực. Thứ độc dược này chỉ người Tây Vực mới có thể điều chế. Do đó, những sứ thần từng đi sứ Tây Vực hiện đang ở trong cung rất đáng ngờ.
Nàng muốn nhờ Trần Triết điều tra danh sách những người từng đi sứ sang Tây Vực trong vài năm gần đây.
Đáng tiếc, Trần Triết lại cố chấp như đầu gỗ, chỉ một lòng muốn tra ra sự thật, không ngừng đặt câu hỏi: “Vậy thì chuyện này liên quan gì đến vụ án Miêu yêu?”
Lâm Tịch nghe vậy thì bực đến phát cáu, suýt vỗ trán than trời: “Thị lang đại nhân, gần đây xảy ra bao nhiêu chuyện quái lạ, ngài không cảm thấy kỳ quặc chút nào sao?”
Nàng thầm nghĩ người này đúng là cứng đầu, không chịu nghe theo sắp xếp của người khác.
Trần Triết lại càng không hiểu: “Rõ ràng là Miêu yêu vì báo thù cho Dao phi nên mới gây ra vụ án này, chẳng phải chính ngươi nói vậy sao?”
Lâm Tịch bất đắc dĩ phải kiên nhẫn giải thích: “Trước đó ta chỉ muốn ngài tạm tin như vậy để dễ bề điều tra, chứ sao lại tưởng thật? Miêu yêu gì chứ, vụ án này rõ ràng do người làm ra! Ba thi thể đều bị cắt cổ bằng dây cước, vết thương che đậy bằng vuốt mèo, ta đã ghi chép đầy đủ quá trình giải phẫu, Lục đại nhân cũng có thể làm chứng.”
Nói đoạn, nàng chỉ sang Lục Uyên. Hắn lập tức gật đầu xác nhận.
Lục Uyên hiểu rõ, có vài chuyện Lâm Tịch không thể công khai, chẳng hạn như để giữ thể diện cho công chúa. Nhưng Trần Triết thì cứ khăng khăng muốn hỏi đến cùng.
Quạt trong tay Trần Triết không ngừng phe phẩy, mày nhíu lại: “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến công chúa? Lần trước ngươi còn nói không dính dáng gì mà.”
Lâm Tịch nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Nàng nhớ lại tiếng lòng của công chúa và Thục phi, đã mơ hồ đoán ra thân phận hung thủ. Nhưng nếu chưa nắm chắc thì không thể nói bừa, nàng cần Trần Triết ra mặt điều tra sâu thêm, bởi thân phận nàng quá thấp, không thể đụng tới chuyện lớn như vậy.
Nghĩ ngợi một lát, nàng nói lấp lửng: “Không liên quan đến công chúa, nhưng lại có liên quan đến người ái mộ công chúa. Những gì ta điều tra được chỉ đến thế. Mong thị lang đại nhân mau chóng tra xem gần đây ai từng đi sứ Tây Vực.”
Thấy Trần Triết còn ngờ vực, Lục Uyên liền vỗ vai hắn ta một cái: “Thị lang đại nhân, đừng nói nhiều nữa. Vụ án này giao cho ngài tiếp quản, đề Hình Tư chúng ta sẽ hỗ trợ điều tra các vụ tham ô, tránh chồng chéo.”
Hắn biết Trần Triết rất muốn lập công để có được sự tín nhiệm trong triều, nên vội giúp Lâm Tịch giải vây. Kỳ thực, với quan hệ của Lục Uyên, hắn hoàn toàn có thể nhờ người tra giúp. Nhưng hắn không muốn phải tìm đến người kia, mỗi lần nhờ vả là lại mang ơn, mang càng nhiều thì càng dễ bị khống chế, cuối cùng sẽ giống như mẫu thân hắn, cả đời không có kết cục tốt.
Trần Triết nghe vậy liền bật dậy: “Ai nói ta không tra? Ta lập tức đi tra. Hai người cứ yên tâm lo việc Hình Tư của mình, còn vụ Miêu yêu án này, ta sẽ moi cho ra manh mối!”
Nói xong, hắn ta dẫn thuộc hạ rời đi. Rốt cuộc cũng bị kí.ch th.ích đúng chỗ, không để vuột mất cơ hội lập công với Hoàng thượng.
Lâm Tịch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. May mà người bị nghi không phải là mình. Nàng vốn không thân thiết với Dao phi, chẳng có lý do gì phải báo thù cho nàng ta.
Lục Uyên thấy Trần Triết đi khuất, bèn tiến lại gần hỏi: “Lâm huynh, vừa nãy sao lại bắt ta chạy chậm vào?”
Lâm Tịch cười tủm tỉm: “Vì ta giới thiệu người cho Trần đại nhân xem mắt, sợ cô nương ấy lại nhìn trúng huynh.”
Lục Uyên thoáng sửng sốt, nhưng trong lòng lại thấy hơi vui: “Thì ra Lâm huynh không nỡ để ta lấy vợ à?”
Lâm Tịch chẳng buồn đáp câu chọc ghẹo ấy. Nàng vẫn còn đang mải suy nghĩ, không biết Yến Vô Song sẽ tra tấn Trần Triết kiểu gì? Dùng roi da, hay là dùng kim đâm? Nghĩ đến thôi cũng thấy... kí.ch th.ích!
Lục Uyên thấy nàng vừa nghe mình nói mà cười vui như vậy, bất giác vỗ vai: “Hôm nay tới Túy Tiên Lâu, không say không về!”
Lâm Tịch giật mình hoàn hồn, hất tay hắn ra: “Uống gì mà uống? Án còn chưa xong đâu! Ta còn phải về cung bào chế thuốc cho Thục phi.”
Lục Uyên thở dài: “Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể xin Hoàng thượng điều ngươi về Quốc Công phủ, làm ngự y riêng.”
“Hả?” Mặt nàng đầy nghi hoặc.
“Không phải, ta nói nhầm.” Mặt hắn đỏ bừng. “Ý ta là, muốn mời ngươi về Quốc Công phủ làm y quan chuyên trách.”
“Không được. Ta muốn làm Y Chính.” Lâm Tịch dứt khoát từ chối.
Ai cũng không được cản trở kế hoạch về nhà của nàng. Huống chi, so với Quốc Công phủ, hoàng cung vẫn an toàn hơn nhiều.